Liễu Hồ Nguyệt khóe miệng có rút một chút mới nhớ tới bản thân còn
cùng kia ngốc vương có ước định, phút chốc đứng dậy, nói: "Tổ mẫu, cha,
ta mệt mỏi, muốn về phòng nghỉ ngơi trước."
"Đi thôi." Liễu lão phu nhân vẫy tay.
Liễu Hồ Nguyệt thỉnh an xong, liền dục thối lui. Nàng còn một bước,
Liễu Tường Phong đột nhiên đứng lên nói: "Nguyệt Nhi, ngươi hôm nay...
Không có chuyện gì đi?"
Liễu Hồ Nguyệt quay đầu nhìn Liễu Tường Phong cười: "Cha, nữ nhi
liệu sẽ có chuyện gì?"
"Lời nói của tam tỷ ngươi, ngươi đừng để ở trong lòng, nương ngươi...
Nương ngươi là một nữ nhân tốt." Đề cập đến mẫu thân của Liễu Hồ
Nguyệt, trong lòng Liễu Tường Phong như bị nhéo một cái, trên mặt cũng
rõ ràng có thể thấy được thống khổ.
Cho dù trôi qua mười hai năm, Liễu Tường Phong vẫn như cũ không
cách nào giải thoát cảm tính đối với Bạch Linh.
Bạch Linh, ngày nghĩ đêm mơ, hắn luôn luôn chờ...
Hắn tin tưởng sẽ có ngày nàng còn có thể trở về, nhất định còn có thể.
Liễu Hồ Nguyệt chớp mắt, vẻ mặt bộ hồn nhiên cười nói: "Cha, ta
biết, nương ta nhất định là nữ nhân tốt."
"Ôi." Liễu Tường Phong thấy trên mặt nàng thật sự không có một chút
khổ sở nào cho nên gật đầu, nhẹ nhàng vẫy: "Vậy ngươi về trước nghỉ ngơi
đi."
"Dạ." Liễu Hồ Nguyệt gật đầu, sau đó xoay người, bước chân không
nhanh không chậm, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng. Sau khi ra khỏi phòng, bước