Đập vào mắt, đó là đó là một nữ tử mặc phượng y đẹp đẽ quý giá ngồi
ở chỗ chủ vị bên phải, nàng trang điểm rực rỡ, liếc mắt một cái. Đó là loại
nữ nhân làm người ta toàn thân đều cảm thấy không thoải mái. Tuy rằng đã
hơn bốn mươi tuổi nhưng nàng không giống những người cùng tuổi khác,
ngược lại giống như nữ nhân mới ngoài ba mươi tuổi.
Mà bên trái chủ vị là Phượng Hạo Quân ngồi. Vị hoàng đế Thiên Thủy
quốc này cũng không khác tưởng tượng của nàng lắm. Hắn ngồi chính
giữa, ngũ quan có phần giống so với bộ dáng Phượng Dật Hiên hiện tại, dù
sao cũng là phụ tử, nhưng hắn không có nghiêm túc như Hoàng hậu, thoạt
nhìn ngược lại cảm thấy thân thiết hơn nhiều.
Liễu Tường Phong thấy nữ nhi của mình đến muộn, chạy nhanh tới
đứng dậy dạy dỗ nàng: “Mau hành lễ với Hoàng thượng cùng Hoàng hậu.”
Liễu Hồ Nguyệt hành động y như ý tứ của Liễu Tường Phong, nhún
người hành lễ, Liễu Tường Phong lại nói: “Còn có Thái tử điện hạ cùng
Phượng vương.”
Kỳ thực cường giả nơi nào cần nhiều lễ tiết như vậy với hoàng thất,
nhưng Liễu Tường Phong lại không đồng ý phá vỡ quy của quân – thần.
Liễu Hồ Nguyệt quay đầu quét mắt qua nam tử ngồi cạnh Hoàng hậu.
Phượng Dật Thần cũng nhìn nàng như thế, khóe môi gợi lên một chút
ý cười quỷ dị...