Lúc này, Phượng Dật Hiên đang ở một bên ăn cơm nếp nắm phút chốc
đứng dậy, cầm trong tay nắm cơm nếp nắm mềm yếu, thanh âm ngọt ngào
kêu to một tiếng: “Mẫu hậu mẫu hậu, ta cũng muốn ôm ôm.”
Hai mắt Liễu Hồ Nguyệt trừng lớn, nhìn một tay đầy cơm nếp nắm
của Phượng Dật Hiên, vội vã chạy tới chỗ Hoàng hậu, chỉ sợ Liễu Hồ
Nguyệt bị Hoàng hậu cướp đi.
Phượng Hạo Quân thấy nhi tử của mình lại phát bệnh, lập tức đứng
lên, chạy tới trước Phượng Dật Hiên ngăn lại: “Hiên nhi, mẫu hậu ngươi
muốn đưa thứ tốt cho nương tử ngươi, không phải muốn ôm nàng. Ngươi
đừng vội a, đến đây, ngồi xuống tiếp tục ăn đi.”
Phượng Dật Hiên bĩu môi, một mặt rối rắm nhìn Hoàng hậu.
Từ lúc Phượng Dật Hiên đã chạy tới thì khuôn mặt Hoàng hậu liền
biến đổi, sợ tới mức thiếu chút nữa bà ta nhảy lên ghế dựa này, cũng may
Phượng Hạo Quân chạy nhanh, bằng không, thật đúng là làm cho nàng
không biết nên làm thế nào cho phải.
Dù sao Phượng Dật Hiên không phải do nàng sinh ra, mẫu thân ruột
của Phượng Dật Hiên đã từng tiểu sư muội của Phượng Hạo Quân, cũng là
tiền Hoàng hậu Thiên Thủy quốc. Khi nàng sinh hạ muội muội Phượng Dật
Hiên thì ròi khỏi nhân thế, Phượng Hạo Quân mới để một nam một nữ ái
thê lưu lại đưa cho Hoàng hậu hiện tại nuôi dưỡng.
Phượng Hạo Quân quay đầu quét mắt qua Hoàng hậu, Hoàng hậu gật
gật đầu với hắn, quay mặt lại nói: “Vị trí thái tử này tặng cho nhị đệ ngươi
ngồi đi, nhị đệ ngươi thích.”
Sắc mặt Phượng Dật Thần lập tức đại biến, hai tay âm thầm nắm chặt,
tuy rằng tâm không cam tình không nguyện, nhưng cẫn phải đứng dậy tặng
cho Phượng Dật Hiên.