Phượng Dật Hiên vẫy vẫy tay: "Tạm thời không chết được, yên tâm, vi
phu cũng sẽ không để cho ngươi thủ tiết."
Liễu Hồ Nguyệt thâm nhíu: "Thật sự trúng độc? Chẳng lẽ là thái tử hạ,
hay là..."
"Ngươi đau lòng vi phu?" Thời điểm Liễu Hồ Nguyệt lầm bầm lầu bầu
nói thầm, đột nhiên cảm thấy đỉnh đầu nóng lên, thanh âm nặng nề từ phía
trên truyền đến, nàng đột nhiên ngẩng đầu, chống lại hai tròng mắt bình
tĩnh của Phượng Dật Hiên.
Nàng muốn lui về phía sau nhưng hắn lại nhanh tay ôm nàng vào
trong lòng, cằm mạnh mẽ đặt ở trên đỉnh đầu nàng, nói: "Đừng nhúc
nhích."
Liễu Hồ Nguyệt như bị ma xui quỷ khiến, bất động, hai mắt cũng
không ngừng di chuyển.
Phượng Dật Hiên bình tĩnh nói với nàng: "Kỳ thực hoàn hảo, độc này
căn bản không có cách nào làm tổn hại đến, vi phu cũng không yếu ớt như
vậy, phu quân ngươi là nhân vật rất cường đại nga."
Ngữ khí của hắn như giống dỗ dành một tiểu hài tử, bàn tay to ôn nhu
đặt ở phía sau đầu nàng.
Liễu Hồ Nguyệt nghe xong lời nói của hắn, liền lại nghĩ tới phong trần
công tử, người duy nhất trên đại lục có được tam hệ, thiên phú cao vô cùng.
Đêm đó hắn không cho nàng đáp án, bất quá, hôm nay hắn nói một
câu liền lại khiến Liễu Hồ Nguyệt đem hắn liên hệ với phong trần công tử.
"Có một việc, trước tiên ta muốn ngươi phải nói thật."