chuyền ngọc lóe ra ánh sáng như trăng, thắp sáng bốn phía cấp thắp sáng:
"Nhưng mà trong tay ta thật sự có một mặt trăng."
Dây chuyền ngọc tản ra ánh sáng rực rỡ, diêu khắc thật tinh xảo, có
thể rõ ràng nhìn thấy viên đá tròn tròn bên trong.
Nàng nhìn dây chuyền trong tay hắn chớp mắt, nửa ngày không nói gì.
Nam nhân này... Nếu nói bởi vì thích nàng mới quấn quít nàng, nghe
có vẻ rất giả dối.
Nàng trước giờ đều không tin vào chuyện nhất kiến chung tình (một
lần gặp liền yêu), huống chi, khi đó nàng còn là một phế vật?
"Thích không?" Nhìn nàng không nói, Phượng Dật Hiên hỏi.
Liễu Hồ Nguyệt thu hồi ánh mắt của mình, tránh thoát khỏi vòng ôm
của hắn, hắn lại ngược lại nhanh chóng ôm lấy nàng, bá đạo hỏi: "Thích
không?"
"Không thích?" Liễu Hồ Nguyệt nhẹ thở nói.
Dù sao đời trước là vì rất tin tưởng nam nhân nàng mới có thể chết,
mới có thể đi đến thế giới này, hiện tại... Nàng sẽ không giao mình ra, nàng
muốn bảo vệ tự bảo vệ mình, mặc kệ nam nhân trước mắt xuất sắc như thế
nào, đều không quan hệ gì với nàng.
"Buông ra." Nàng khép mắt, lạnh nhạt nói.
Phượng Dật Hiên không giận, còn cười: "Nương tử không tin vi phu?"
Nói câu này, hai tròng mắt Phượng Dật Hiên trầm xuống, đăm đăm
nhìn hai mắt Liễu Hồ Nguyệt, cảm giác được trong mắt nàng chứa nhiều
tâm sự lắm.