Giống như lúc hắn còn nhỏ, làm cho hắn không nhịn được mà thương
tiếc.
"Trên đời này, chỉ có tin tưởng bản thân mới là đáng tin nhất." Liễu
Hồ Nguyệt tuy rằng không chán ghét nam nhân trước mắt, nhưng mà cũng
sẽ không dễ dàng tin tưởng.
"Được rồi, một khi đã như vậy, dây chuyền ma thú kia xe ra là..."
"Dây chuyền gì?" Phượng Dật Hiên còn chưa nói xong, một tay Liễu
Hồ Nguyệt đã cướp lấy dây chuyền ngọc hắn cầm trong tay.
Nếu khế ước giới là một loại vật phẩm thật sang quý, như vậy thì dây
chuyền ma thú chính là vật phẩm thế gian khó cầu.
Dây chuyền ma thú ở trên đại lục này không có mấy người có, mà tác
dụng nó cũng giống như khế ước giới, là nơi huyễn thú dừng chân.
Nếu nàng có được một viên dây chuyền ma thú, Liệt hỏa báo kia của
nàng sẽ không cần phải ở bên ngoài nữa.
Phượng Dật Hiên chu chu miệng, một tay giật lại dây chuyền ma thú
Liễu Hồ Nguyệt nắm chặt trong tay trở lại: "Nương tử không thích cái gì, ta
sẽ không cưỡng cầu nương tử muốn thứ đó. Đã không thích, ta đây liền
ném nó đi."
Không có để Liễu Hồ Nguyệt nửa phần năng lực suy xét, hắn liền
vung tay lên, Liễu Hồ Nguyệt chỉ thấy...
Một thứ gì đó tản ra kim quang xẹt qua không trung, sau đó mất tăm
trong làn sương mù nồng đậm...