Hắn gật gật đầu.
Liễu Hồ Nguyệt lại khóc không ra nước mắt nói: "Ngươi thật sự là
rộng rãi, hầu bao (túi tiền) của ta thật mềm."
Nàng vỗ vỗ hầu bao của mình. Thời điểm nhục cầu đói bụng, chỉ cần
trong túi nàng có cái gì đó đáng giá, đều bị nó cấp cắn hết, ngẫm lại liền tức
giận.
"Ngươi nhanh chóng đem vật nhỏ đó về đi, dù sao ta cũng nuôi không
nổi." Liễu Hồ Nguyệt hâm mộ, ghen tị, uất hận nhìn hướng nhục cầu bay
đi.
Phượng Dật Hiên thấp giọng cười nhẹ: "Ngươi đều phải gả cho ta, vật
nhỏ kia ta mang về hay không mang về khác nhau ở chỗ nào?"
"Dù sao ta cũng nuôi không nổi." Liễu Hồ Nguyệt không nói gì liếc
mắt nhìn hắn.
Phượng Dật Hiên đặt tay trên bờ vai nàng, dây chuyền ma thú lập tức
tối lại. Lúc Liễu Hồ Nguyệt không chú ý, hắn đem dây chuyền ma thú đeo
vào cổ Liễu Hồ Nguyệt.
"Vi phu nuôi được tốt." Sau đó, hắn cúi đầu, nhẹ nhàng nỉ non bên tai
nàng.
Hơi thở nam tính quanh quẩn bên tai nàng làm nàng nhịn không được
rụt cổ một chút, cúi đầu, lúc này mới nhìn dây chuyền ma thú đeo trước
ngực.
Nàng cầm lấy dây chuyền: "Ngươi có ý gì?"
"Vi phu tặng cho ngươi chơi." Phượng Dật Hiên nói.
Đưa cho nàng chơi?