Liễu Hồ Nguyệt bĩu môi nói: "Tối hôm qua Nguyệt Nhi ngủ không
được, cho nên đến bên hồ đi một chút. Tổ mẫu, ngươi cũng biết thời điểm
ta ngủ không được, thích ra ngoài chơi."
"Ngươi lớn lên thế nào ta còn sẽ không biết sao? Buổi tối chính là thời
gian ngươi có giấc ngủ tốt nhất, nếu ngươi ngủ không được, còn khó hơn so
với trời phạt." Một câu của Liễu lão phu nhân lại phá tan lời nói dối của
nàng.
Liễu Hồ Nguyệt biết không thể gạt được lão hồ li này, liền ngẩng đầu,
hì hì cười nói: "Tổ mẫu, tối hôm qua ta đi Tử Trúc sơn."
Liễu lão phu nhân nhướng mày: "Tần Duyệt với Linh U cũng đi?"
Liễu Hồ Nguyệt gật đầu: " Đúng, đúng là Tần Duyệt hẹn ta đi."
"Ngươi hồ đồ." Liễu lão phu nhân gõ mạnh quải trượng xuống đất:
"Vạn nhất tiểu tử Tần Duyệt kia đang âm thầm hạ độc thủ với ngươi, ngươi
làm sao bây giờ?"
Liễu lão phu nhân nghe thấy lời nói của Liễu Hồ Nguyệt, nghĩ đến đầu
tiên không phải là có phải Tần Duyệt chết ở trên tay Liễu Hồ Nguyệt hay
không, mà là an nguy của nàng. Liễu Hồ Nguyệt cảm động cười nhìn Liễu
lão phu nhân. Dưới ánh trăng, hai má nàng đỏ ửng, nhìn kĩ một chút có thể
thấy ý cười ngọt ngào, con ngươi đen thẫm sáng lung linh, so với sao trên
trời còn lộng lẫy hơn.
Nàng nói: "Vấn đề là Tần Duyệt đã chết."
Liễu lão phu nhân than nhẹ một tiếng, bất đắc dĩ nói: "Kỳ thực ngươi
có thể giáo huấn hắn một chút."
"Hắn hại ta bị phế khí mạch, chỉ đơn giản giáo huấn hắn một chút,
không khỏi quá tiện nghi cho hắn rồi. Huống hồ, hắn còn cân nhắc thanh