Cả bọn chẳng ai bảo ai, ngồi xem phim thêm một lúc rồi tôi bỏ lên
phòng tắm rửa. Sau đó ngả lưng luôn.
.
****
.
_Hoàng Kỳ ! Không ngờ lại có ngày thê thảm như thế này ! - Gã đàn
ông nói tiếng Việt bước tới trước mặt Hoàng Kỳ cười nhạt.
Hoàng Kỳ ngồi tựa lưng vào tường, nhắm nghiền mắt. Cố nén cơn hổn
hển. Bên cổ trái ông ta một mảnh sắt găm vào khá sâu, có lẽ là hậu quả của
vụ nổ khi nãy. Tuyết vẫn rơi dày đặc.
_Bấy lâu nay ông săn lùng bọn tôi, chắc không nghĩ có ngày lại chốn
chui lủi như một con chuột cống nhỉ ? Cảng này rộng lắm, chúng tôi đã
phong tỏa hết rồi, đây là địa bàn của chúng tôi. Ông có chạy xa mấy cũng
không thể thoát được đâu ! - Gã ngồi xổm xuống, dùng mũi súng nâng cằm
Hoàng Kỳ lên.
_Chúng mày đã mua chuộc Steve Nguyễn như thế nào ? - Hoàng Kỳ mở
trừng mắt ra, nhìn thẳng vào gã đàn ông kia gằn giọng.
_Tiền, và quyền quản lý các phi vụ ở Bratislava này. Đơn giản một cách
không ngờ đúng không ? - Giã nhếch mép.
_Đại ca chúng tôi đã sớm nhận định, chỉ cần túm gáy được thằng mà
ông tin tưởng nhất. Thì coi như ông đã nằm trên thớt rồi - Gã tiếp tục nói.
_Tao nghĩ trước khi nó nhìn thấy viễn cảnh thiên đường kia. Thì chúng
mày đã mở cánh cửa địa ngục rồi. - Hoàng Kỳ cười khẩy.