RẠP XIẾC ĐÊM - Trang 377

“Tôi có cảm giác mình giống một trong mấy cô nàng trong truyện cổ tích,

những người thậm chí còn chẳng có lấy một đôi giày, rồi tự dưng được tham
dự dạ hội ở lâu đài,” Bailey thì thầm, và Lorena bật cười to đến mức vài
người quay lại và nhìn cô chằm chằm.

Bailey được hộ tống tới một căn phòng to bằng nửa ngôi nhà của cậu

nhưng cậu phát hiện ra mình không tài nào ngủ được, dù những tấm rèm
nặng nề đã chặn hết cả ánh mặt trời. Cậu đi dạo quanh phòng cho tới khi bắt
đầu lo lắng rằng mình sẽ làm hỏng mất tấm thảm, rồi cậu ngồi xuống bên
cửa sổ, ngắm nhìn dòng người phía dưới.

Bailey thấy nhẹ nhõm khi có tiếng gõ cửa lúc giữa buổi chiều.

“Anh đã biết rạp xiếc ở đâu chưa?” cậu hỏi, trước khi Victor kịp nói câu

nào.

“Vẫn chưa đâu, chàng trai ạ,” anh ta nói. “Chúng tôi đôi lúc được thông

báo trước nơi rạp xiếc tới nhưng thường không muộn. Tôi đồ chừng chúng
ta sẽ biết được vào cuối ngày hôm nay, và nếu gặp may thì chúng ta sẽ khởi
hành chuyến sớm nhất vào buổi sáng. Cậu có bộ vét nào không?”

“Tôi không mang theo,” Bailey nói, nhớ ra bộ vét tống trong rương ở nhà

vốn cũng chỉ được lôi ra trong những dịp đặc biệt. Cậu đoán là mình cũng đã
quá khổ so với nó, chẳng tài nào nhớ chính xác dịp đáng để mặc vét cuối
cùng là lúc nào.

“Thế thì chúng tôi sẽ sắm cho cậu một bộ,” Victor đề nghị, như thể việc

này đơn giản như nhặt tờ báo lên vậy.

Họ gặp Lorena ở sảnh và hai người bọn họ lôi Bailey đi quanh thị trấn vì

mấy việc linh tinh, trong đó có lần dừng lại tiệm may để may vét cho cậu.

“Không, không,” Lorena nói khi họ ngắm nhìn các mẫu áo. “Mấy bộ này

hoàn toàn lệch lạc với màu sắc của cậu ấy. Cậu ấy cần màu xám. Một màu
xám thẫm nhã nhặn.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.