RẠP XIẾC ĐÊM - Trang 375

Rêves tới những nơi mà họ có thể lo liệu được. Bình thường họ chỉ làm thế
trong lãnh thổ châu Âu, nhưng với kì nghỉ đặc biệt này hai chị em đã quyết
định đi theo tới bờ bên kia của Đại Tây Dương. Trước đó họ đã tới Canada.

Bailey kể vắn tắt cho họ nghe chuyện làm thế nào mà cậu trở thành bạn

với Poppet và Widget, lược bỏ những chi tiết kì thú hơn.

Khi dần dần tới bình minh, lại có thêm một kẻ mộng mơ nữa tới nhập bọn

với họ, một phụ nữ tên là Elizabeth, cô đã trọ ở một nhà khách trong thành
phố và cũng tới Boston vì giờ rạp xiếc đã rời đi. Cô được chào đón nồng
nhiệt, và hóa ra họ là bạn cũ của nhau dù Lorena nói họ chỉ mới gặp cô ấy ít
ngày trước đó. Trong lúc mọi người đợi tàu, Elizabeth mang kim đan và một
cuộn len đỏ sậm ra.

Lorena giới thiệu với cô rằng Bailey là một kẻ mộng mơ trẻ tuổi không

quàng khăn.

“Thực ra tôi không phải là kẻ mộng mơ,” Bailey nhẹ nhàng chỉnh lại. Cậu

vẫn chưa hoàn toàn chắc là mình hiểu rõ cụm từ này.

Elizabeth nhìn cậu qua tấm len đan, đánh giá cậu bằng cặp mắt nheo lại

khiến cậu nhớ tới những giáo viên nghiêm khắc nhất của mình, dù cậu đứng
cao hơn cô rất nhiều. Cô nhoài người về phía trước, dáng vẻ thần bí.

“Cậu có ngưỡng mộ Le Cirque des Rêves không?” cô hỏi cậu.

“Có chứ ạ,” cậu đáp không chút chần chừ.

“Hơn bất cứ thứ gì trên thế giới này chứ?” cô hỏi thêm.

“Vâng,” Bailey đáp. Cậu không thể ngăn mình mỉm cười dù cho giọng

điệu của cô thật nghiêm túc và cảm giác căng thẳng vẫn đang ngăn trái tim
cậu đập những nhịp bình ổn.

“Thế thì cậu chính là một kẻ mộng mơ,” Elizabeth tuyên bố. “Bất kể cậu

mặc cái gì.”

Họ kể cho cậu nghe những câu chuyện về rạp xiếc và về những kẻ mộng

khác. Làm thế nào lại có cả một xã hội nho nhỏ luôn dõi theo từng động

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.