RẠP XIẾC ĐÊM - Trang 374

“Quả là thế thật,” người đàn ông trả lời bằng giọng nói trầm bổng tương

tự. “Nhưng nó khởi hành rồi, chắc chắn cậu cũng đã nhận ra.”

“Cũng đóng cửa sớm nữa, nhưng thế cũng chẳng bất thường,” người phụ

nữ nói thêm.

“Anh chị có biết Poppet và Widget không ạ?” Bailey hỏi.

“Ai cơ?” người đàn ông hỏi. Người phụ nữ nghiêng đầu như thể cô không

hiểu câu hỏi.

“Họ là cặp song sinh biểu diễn với mèo con,” Bailey giải thích. “Họ là

bạn tôi.”

“Cặp song sinh!” người phụ nữ reo lên. “Và những chú mèo tuyệt diệu

của họ! Làm thế nào mà cậu lại thành bạn của họ vậy?”

“Chuyện dài lắm ạ,” Bailey nói.

“Thế thì cậu nên kể cho chúng tôi trong lúc đợi,” cô nói và mỉm cười.

“Cậu cũng đi Boston đúng không?”

“Tôi không biết nữa,” Bailey đáp. “Tôi đang cố gắng theo chân rạp xiếc.”

“Chúng tôi cũng vậy đây,” người đàn ông nói. “Nhưng không thể theo nổi

Le Cirque cho đến khi chúng ta biết điểm đến của họ. Sẽ mất chừng một
ngày.”

“Chỉ hy vọng sẽ là một nơi nào đó có thể trong tầm xoay xỏa được,”

người phụ nữ tiếp lời.

“Làm sao anh chị biết được nó ở đâu ạ?” Bailey thắc mắc, tỏ vẻ không tin

tưởng.

“Những kẻ mộng mơ có cách riêng của mình chứ,” người phụ nữ nói rồi

mỉm cười. “Chúng tôi mới đợi thôi, như thế chúng ta có dư thời gian để
chuyện trò.”

Người đàn ông tên là Victor, chị gái anh ta là Lorena. Họ đang trong thời

gian mà họ gọi là kỳ nghỉ dài ngày cùng rạp xiếc, theo chân Le Cirque des

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.