REACHER BÁO THÙ - Trang 133

nhiên hoạt động hét lên với tôi: Cô ấy cũng thích anh. Cô ấy cũng thích anh.
Đó là cách nữ cảnh sát chạm vào chân tôi. Tôi hồi tưởng và nhìn lại mọi
chuyện dưới luồng sáng mới ấy. Hành động của Roscoe khi lấy dấu vân tay
và chụp ảnh tôi. Mang cà phê cho tôi. Nụ cười cùng cái nháy mắt của cô.
Tiếng cười của cô. Làm việc cả đêm thứ Sáu và ngày thứ Bảy để có thể đưa
tôi ra khỏi nhà tù Warburton. Lái xe cả chặng đường để đón tôi. Cầm tay tôi
sau khi tôi đã thấy thi thể giập nát của anh trai mình. Lái xe đưa tôi tới đây.
Cô ấy cũng thích tôi.

Đột nhiên tôi cảm thấy hạnh phúc khi đã nhảy xuống chiếc xe buýt.

Vui vì tôi đã đưa ra quyết định điên rồ ở phút cuối cùng. Tôi đột nhiên thấy
nhẹ nhõm. Cảm thấy khá hơn. Tiếng nói rất nhỏ trong đầu tôi đã im lặng.
Quả là ngay lúc này chẳng có gì cho tôi làm. Tôi sẽ nói chuyện với Hubble
khi gặp anh ta. Từ giờ cho tới khi ấy tôi sẽ ngồi trên xô pha cùng với một
người phụ nữ xinh đẹp, thân thiện có mái tóc sẫm màu, mặc một chiếc sơ
mi vải conon mềm. Nhưng rắc rối sẽ sớm nảy sinh thôi. Luôn luôn thế.
Charlie ngồi xuống phía đối diện hai chúng tôi rồi bắt đầu rót trà đá từ bình
ra. Mùi chanh và gia vị tỏa ra. Cô bắt gặp ánh mắt tôi liền nở lại đúng nụ
cười hàm chứa sự căng thẳng lúc nãy.

'Thường thì trong trường hợp như thế này, tôi sẽ hỏi xem ông đang

vui vẻ thế nào với chuyến thăm tới Margrave của chúng tôi", cô nói rồi nhìn
tôi, căng thẳng, miệng mỉm cười.

Tôi không thể nghĩ ra câu trả lời. Tôi chỉ nhún vai. Rõ ràng Charlie

không hề biết gì. Cô nghĩ chồng mình bị bắt do sự nhầm lẫn nào đó. Không
phải bởi anh ta dính vào một vụ rắc rối vừa khiến cho hai người bị giết. Một
trong hai người đó là anh trai của kẻ xa lạ đang được cô dành cho nụ cười.
Roscoe đỡ lời tôi, rồi hai người bắt đầu buôn chuyện. Tôi chỉ ngồi đó, uống
trà chờ Hubble. Anh ta không xuất hiện. Rồi cuộc nói chuyện chấm dứt và
chúng tôi phải ra khỏi đây. Charlie sốt ruột như có việc gì đó phải làm.
Roscoe đặt tay lên cánh tay tôi. Sự đụng chạm khiến tôi như bị điện giật.

"Ta đi thôi," cô nói. "Tôi sẽ chở anh quay lại thị trấn".
Tôi cảm thấy không ổn khi mình không ở lại chờ Hubble. Điều đó

khiến tôi cảm thấy mình không trung thành với Joe. Nhưng tôi chỉ muốn
được một mình bên Roscoe. Tôi rất muốn được như thế. Có lẽ nỗi đau buồn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.