REACHER BÁO THÙ - Trang 421

phủ. Chúng tôi rẽ ở góc phố có quán cà phê. Người ta đang xếp hàng trên
vỉa hè, đợi đến lượt vào ăn sáng.

Chúng tôi chạy xuyên qua thị trấn nhuộm nắng. Phố Chính đậu kín

xe. Trên vỉa hè cũng có xe. Tôi trông thấy xe của các chỉ huy lực lượng cứu
hỏa và xe tuần tra của cảnh sát bang. Khi chạy qua tiệm cắt tóc, tôi liếc vào
nhưng hai ông già không ở đó. Tôi sẽ nhớ họ. Tôi sẽ nhớ thám tử già Finlay.
Tôi sẽ luôn tự hỏi mọi thứ với ông sẽ ra sao. Chúc may mắn, ông bạn
Harvard, tôi nghĩ. Cũng chúc may mắn, gia đình Hubble. Sáng nay là khởi
đầu cho một chặng đường dài đối với họ. Họ sẽ cần nhiều vận may. Cũng
chúc may mắn, Roscoe. Tôi ngồi trên xe, im lặng cầu cho cô mọi điều tốt
đẹp nhất. Cô xứng đáng được như vậy. Thực sự xứng đáng.

Roscoe lái xe hết chặng đường theo phía Nam xuống Macon. Cô tìm

bến xe buýt. Đỗ xe. Đưa cho tôi một chiếc phong bì nhỏ. Bảo tôi không mở
ngay. Tôi đút vào túi. Hôn tạm biệt Roscoe. Ra khỏi xe. Không ngoái lại.
Tôi nghe tiếng những lốp xe loại lớn rít trên vỉa hè và tôi biết cô đã đi. Tôi
bước vào bến xe buýt. Mua một vé. Rồi tôi băng ngang phố tới một cửa
hiệu bán đồ rẻ tiền mua quần áo mới. Mặc vào trong khu thử đồ, bỏ bộ rằn
ri cũ bẩn thỉu vào thùng rác. Rồi tôi cuốc bộ trở lại bắt một xe tới
California.

Hơn một trăm dặm đường, hai mắt tôi ngấn nước. Rồi chiếc xe buýt

cũ ầm ầm chạy qua ranh giới bang. Tôi nhìn ra góc Đông Nam Alabama.
Mở chiếc phong bì của Roscoe. Trong đó có một tấm ảnh Joe. Cô đã lấy từ
va li của Molly Beth. Gỡ ra khỏi khung. Tỉa bằng kéo cho vừa với túi tôi. Ở
phía sau, Roscoe viết số điện thoại của mình. Nhưng tôi không cần đến nó.
Bởi tôi đã ghi vào trí nhớ của mình rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.