REACHER BÁO THÙ - Trang 420

Chúng tôi nói chuyện về điều ấy suốt đêm. Chúng tôi không cãi vã về

chuyện này. Chỉ nói chuyện. Roscoe biết rằng điều tôi sẽ làm là điều tốt cho
tôi. Tôi biết điều cô sẽ làm là điều tốt cho cô. Cô bảo tôi ở lại. Tôi suy nghĩ
rất nhiều nhưng từ chối. Tôi bảo Roscoe đi cùng tôi. Cô suy nghĩ rất nhiều
nhưng từ chối. Không có gì để nói nữa.

Rồi chúng tôi nói về những chuyện khác. Nói về những điều tôi sẽ

làm, những điều Roscoe sẽ làm. Và tôi từ từ nhận ra rằng việc ở lại đây
cũng sẽ giằng xé tôi như việc ra đi. Bởi tôi không muốn những thứ Roscoe
đang nói tới. Tôi không muốn những cuộc bầu cử, những tay thị trưởng, các
lá phiếu, ban điều hành và ủy ban. Tôi không muốn các loại thuế bất động
sản, duy tu, các phòng thương mại và các chiến lược. Tôi không muốn tất
cả ngồi yên đó chán chường và chọc tức nhau. Không muốn sống cùng
những cảm giác tội lỗi, thù ghét và sự bất đồng nhỏ nhặt lớn dần cho tới khi
bóp nghẹt chúng tôi. Tôi muốn những điều tôi đang nói tới. Tôi muốn mỗi
ngày mới đều được lên đường tới một nơi mới. Tôi muốn đi trên những
chặng đường thênh thang mà hoàn toàn không biết mình đang đi đâu. Tôi
muốn ngao du. Đầu tôi luôn ngao du.

Chúng tôi ngồi nói chuyện cho tới bình minh, đầy khổ sở. Tôi bảo

Roscoe làm điều cuối cùng cho tôi. Tôi muốn cô sắp xếp lễ tang cho Joe.
Tôi bảo cô rằng tôi muốn Finlay có mặt trong lễ tang, cả gia đình Hubble,
hai ông già cắt tóc, và cô nữa. Tôi bảo cô đề nghị chị gái của ông già cắt tóc
có mặt ở đó hát một bài hát buồn cho Joe. Tôi bảo cô hỏi bà già xem đồng
cỏ mà sáu mươi năm trước bà đã hát cùng cây ghi ta của Blake Mù nằm ở
đâu. Tôi bảo cô rắc tro xương của Joe lên lớp cỏ ở đó.

Roscoe đánh chiếc Bentley chở tôi xuống Macon. Bảy giờ sáng.

Chúng tôi chưa hề chợp mắt chút nào. Hành trình dài một giờ. Tôi ngồi ở
băng ghế sau, phía sau lớp kính đen mới sơn. Tôi không muốn ai trông thấy
mình. Chúng tôi từ nhà Roscoe chạy lên con dốc luồn lách qua dòng xe cộ.
Cả thị trấn đang dần chật cứng. Thậm chí trước khi tới Phố Chính tôi đã có
thể thấy nơi này nườm nượp người. Có vài chục chiếc xe đậu khắp nơi. Các
xe tải truyền hình từ các hãng truyền hình cáp và CNN. Tôi cúi xuống ở
băng ghế sau. Người ta đang đổ ra khắp mọi nơi dù mới bảy giờ sáng. Khắp
nơi đều có những hàng xe sedan màu xanh sẫm trang bị cho cơ quan chính

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.