REACHER BÁO THÙ - Trang 70

Rồi trong quân ngũ, sự tàn bạo ấy được chuốt lại. Tôi được chuyên

gia huấn luyện. Họ là những người đã được huấn luyện qua thời Thế chiến
thứ hai, ở Hàn Quốc, Việt Nam. Những người đã sống sót qua những gì tôi
chỉ biết được qua sách vở. Họ dạy cho tôi phương pháp, chi tiết, kỹ năng.
Nhưng chủ yếu là họ dạy cho tôi thái độ. Họ dạy tôi rằng sự lấn cấn có thể
khiến tôi bỏ mạng. Hãy ra đòn sớm, ra đòn mạnh. Hãy giết địch bằng cú
đòn đầu tiên. Hãy ra đòn trước. Hãy đánh lừa. Những quý ông hành xử lịch
thiệp không có mặt ở đó để huấn luyện đâu. Bởi họ đã chết rồi.

***

Lúc 7 giờ 30 có tiếng kim loại lanh canh đứt đoạn dọc theo dãy buồng

giam. Công tắc hẹn giờ đã mở khóa các buồng. Song sắt buồng chúng tôi
nhích ra chừng hơn hai phân. Hubble ngồi bất động, vẫn im lặng. Tôi chẳng
có kế hoạch nào. Lựa chọn tốt nhất là tìm một gác tù. Giải thích để được
đưa đi nơi khác. Nhưng tôi không trông đợi việc tìm được một tay gác. Trên
những tầng thế này, họ sẽ chẳng đi tuần một mình. Họ sẽ đi hai người một,
mà cũng có thể nhóm ba hay bốn người. Nhà tù này thiếu nhân lực. Hôm
qua hai tay gác đã nói rõ ràng như thế. Khó có khả năng đủ nhân lực để bố
trí các nhóm gác cho từng tầng. Có khi cả ngày tôi sẽ chẳng trông thấy
người gác tù nào. Họ sẽ đợi ở phòng dành cho đội gác. Hoạt động như một
nhóm trấn áp ứng phó với các tình huống khẩn cấp. Và nếu tôi trông thấy
một tay gác, tôi sẽ nói gì đây ? Rằng tôi không nên ở nơi này à ? Hẳn là họ
phải nghe điều đó suốt cả ngày. Họ sẽ hỏi ai đưa anh vào đây ? Tôi sẽ nói là
Spivey, người có trách nhiệm cao nhất. Họ sẽ bảo ừ, thế thì ổn rồi, đúng
không ? Thế nên kế hoạch duy nhất là không có kế hoạch nào cả. Chờ xem
điều gì sẽ xảy đến. Tùy cơ ứng biến. Đánh giá khách quan, sống sót tới thứ
Hai.

Tôi có thể nghe thấy tiếng nghiến ken két khi các phạm nhân khác

đẩy cửa buồng giam của họ và mở lẫy. Tôi có thể nghe tiếng đi lại và tiếng
trò chuyện oang oang khi họ lang thang ra ngoài để bắt đầu một ngày vô
nghĩa nữa. Tôi chờ đợi.

Không phải đợi lâu. Ở góc nhìn hẹp từ đầu giường tôi, đầu nằm xa

cửa, tôi trông thấy những tay láng giềng bước ra. Chúng tụ lại với nhau
thành một đám nhỏ. Tất cả đều ăn mặc như nhau. Quần áo tù màu cam.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.