REACHERBAOTHU - Trang 11

Tôi đứng yên để Baker thọc tay vào mọi túi. Những món đồ của tôi

được xếp thành một đống nhỏ trên bàn. Một nắm tiền giấy. Vài đồng xu.
Hóa đơn, vé, các mẩu giấy. Baker xem tờ báo rồi để lại vào túi tôi. Liếc
chiếc đồng hồ rồi để lại trên cổ tay tôi. Ông ta không quan tâm tới những
thứ này. Mọi thứ khác được gạt vào một chiếc túi có khóa kéo. Một chiếc
túi dành cho những người đút nhiều đồ trong túi quần túi áo hơn tôi. Trên
chiếc túi có in một bảng màu trắng. Stevenson viết một dạng số gì đó lên
bảng ấy.

Baker bảo tôi ngồi xuống. Rồi tất cả bọn họ rời khỏi phòng.

Stevenson cầm chiếc túi đựng đồ của tôi. Họ ra ngoài, đóng cửa lại và tôi
nghe thấy tiếng khóa xoay. Nó phát ra âm thanh nặng, có vẻ được bôi dầu
mỡ cẩn thận. Âm thanh của sự chính xác. Âm thanh của một ổ khóa thép
lớn. Nghe có vẻ là tiếng của một ổ khóa sẽ buộc tôi phải ở trong này.

***

Tôi cho là họ sẽ bỏ tôi một mình một thời gian. Mọi chuyện hay diễn

ra kiểu ấy. Sự biệt lập khiến người ta rất muốn nói chuyện. Việc rất muốn
nói chuyện có thể trở thanh sự thôi thúc muốn thú nhận. Một vụ bắt giữ
hung bạo và sau đó là một giờ biệt lập là chiến thuật rất tốt.

Nhưng tôi đã đoán sai. Họ đã không lên kế hoạch cho tôi biệt lập một

tiếng. Có lẽ lỗi chiến thuật nhỏ thứ hai. Baker mở khóa cửa bước vào. Ông
ta cầm một chiếc cốc nhựa đựng cà phê. Rồi viên cảnh sát này ra hiệu cho
người phụ nữ mặc sắc phục vào phòng. Người tôi đã trông thấy khi ngồi ở
bàn ngoài kia. Tiếng khóa cửa nặng nề kêu tách phía sau lưng cô. Cô cầm
một chiếc cặp kim loại đặt lên bàn. Cô mở cặp lấy ra một thanh dài màu đen
có gắn các con số bằng nhựa trắng.

Nữ cảnh sát đưa thứ đó cho tôi với vẻ thông cảm hàm chứa lời xin lỗi

thoáng qua rất nhanh mà các y tá nha khoa hay sử dụng. Tôi dùng hai bàn
tay bị còng nhận lấy. Nheo mắt nhìn xuống để chắc chắn rằng nó được dựng
đúng chiều và đặt dưới cằm mình. Nữ cảnh sát lấy một chiếc máy ảnh xấu
xí từ trong cặp ra đặt đối diện với tôi. Cô tì hai khuỷu tay lên bàn để nắm
chắc lấy nó. Ngồi ngả về phía trước. Bầu ngực cô tì lên cạnh bàn. Đây là
một phụ nữ đẹp. Mái tóc sẫm màu, đôi mắt tuyệt vời. Tôi chằm chằm nhìn
cô và mỉm cười. Máy ảnh kêu tách rồi chớp đèn. Trước khi viên cảnh sát nữ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.