REACHERBAOTHU - Trang 25

"Tại sao tôi nên tin họ đã cấp cho ông một xu nhỉ ?" Finlay nói. "Ông

sống như một tay vô gia cư chết tiệt. Xuất ngũ với tư cách đàng hoàng, có
thật hay không đây ?"

"Thật chứ", tôi đáp. "Tất nhiên là thế rồi."
Viên thám tử lại ghi chép. Rồi suy nghĩ một lát.
"Ông cảm thấy thế nào khi được cho xuất ngũ ?" ông ta
hỏi.
Tôi suy nghĩ về điều này. Nhún vai với ông ta.
"Chẳng khiến tôi suy nghĩ gì cả," tôi đáp. "Làm tôi cảm thấy như thể

mình đã ở trong quân đội, và giờ không còn trong quân đội nữa".

"Ông cảm thấy cay đắng không ?" Finlay hỏi. "Thất vọng ấy ?"
"Không," tôi nói. "Tôi nên thế sao ?"
"Không vấn đề gì hết hả ?" viên thám tử lại hỏi. Cứ như buộc phải có

chuyện gì đó.

Tôi cảm thấy như mình phải cho ông ta một câu trả lời.
Nhưng tôi không thể nghĩ ra điều gì. Kể từ ngày chào đời tôi đã ở

trong quân đội. Giờ thì tôi đã ra. Ra ngoài thật tuyệt. Cảm thấy như tự do.
Như thể suốt cả đời tôi bị một cơn đau đầu nhẹ. Và chỉ khi nó chấm dứt thì
mới nhận thấy nó từng tồn tại. Vấn đề duy nhất của tôi là kiếm sống. Làm
thế nào để kiếm sống mà không phải từ bỏ tự do là chuyện chẳng hề dễ
dàng. Trong sáu tháng qua tôi chưa kiếm được xu nào. Đó là vấn đề duy
nhất của tôi. Nhưng tôi sẽ không nói cho Finlay chuyện đó. Ông ta sẽ nhìn
nhận đó là một động cơ. Ông ta sẽ nghĩ rằng tôi đã quyết định trang trải cho
cuộc sống kiểu vô gia cư của mình bằng cách đi cướp của người khác. Ở
các nhà kho. Và rồi giết họ.

"Tôi nghĩ rằng việc thay đổi thật khó thích nghi", tôi nói. "Đặc biệt

khi tôi lại sống trong quân đội từ lúc còn bé nữa."

Finlay gật đầu. Suy nghĩ về câu trả lời của tôi.
'Tại sao lại cụ thể là ông ?" viên cảnh sát nói. "Ông tình nguyện xuất

ngũ hả ?"

"Tôi chẳng bao giờ tình nguyện làm gì," tôi nói. "Nguyên tắc cơ bản

của lính đấy."

Lại một khoảng im lặng nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.