RỪNG RĂNG-TAY - Trang 338

túng những người không chút quyền hạn nào trong tay chỉ bằng cách bưng
bít thông tin và tri thức. Vấn đề chính là nếu không có đầy đủ thông tin,
người ta sẽ không thể quyết định được bất kỳ điều gì cho cuộc sống của
mình cũng như thế giới xung quanh mình. Đó chính là điều mà Mary đã
phải vật lộn và đấu tranh trong khi những kẻ có quyền lực là các bà xơ thì
không đơn thuần giấu diếm sự thật vì ác tâm mà còn vì tình thương và nỗ
lực bảo vệ sự sinh tồn của dân làng.

Di Li: Khi bắt đầu dịch cuốn sách, tôi cảm thấy vô cùng khó khăn

khi phải chuyển ngữ từ “Unconsecrated” (những kẻ không được thờ
cúng) mà tôi tạm dịch là “Những sinh vật của Vùng vô định”. Chị có
thể giải thích rõ hơn ý tưởng của mình khi sáng tạo nên khái niệm này?

Carrie Ryan: Thực ra, “Những kẻ không được thờ cúng” chính là

những zombie, nhưng tôi muốn tạo ra một từ mà dân làng hay sử dụng để
phản ánh thế giới quan của họ. Ngôi làng và cách sống của họ được định vị
bởi tôn giáo và điều đó đã ảnh hưởng mọi mặt lên đời sống của họ, bao gồm
cả những từ ngữ mà họ sử dụng để miêu tả thế giới xung quanh. Tôi đã
quyết định chọn từ “Unconsecrated” (chính chồng tôi là người đã gợi ý từ
này) bởi vì tôi biết rằng những người làng sẽ coi zombie là một thứ ghê sợ,
một thứ không đáng được tôn trọng và thờ cúng như những người đã chết
khác. Tôi muốn rằng từ “Unconsecrated” được dùng để miêu tả cái nơi mà
ở đó những người chết không còn được sự quan tâm của nhà thờ nữa.

Di Li: Cuốn tiểu thuyết không được viết theo cách thông thường

của thể loại kinh dị. Nó vô cùng lãng mạn và đầy chất thơ. Có khó lắm
không khi chị kết hợp hai điều tưởng chừng như rất trái ngược này?

Carrie Ryan: Mới đầu tôi thực sự không định biến cuốn sách của tôi

thành một tiểu thuyết kinh dị. Tôi chỉ nghĩ về nó như một sự tồn tại trong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.