mắt điều gì sẽ xảy ra. Để không bị phát hiện, tôi đã ngồi cách xa cái bàn
của Barton. Không may là tôi không thể nói gì cho anh, tôi không nhận
thấy điều gì đáng ngờ cả. Những anh hầu bàn và những khách mời là những
người duy nhất lại gần cái bàn.
- Đó cũng được một việc rồi, Kem nói, vì nó đã giới hạn phạm vì những kẻ
tình nghi. Thủ phạm chỉ có thể là một người trong khách mời hoặc gã hầu
bàn, Giuseppe Balsano. Tôi đã cho gọi anh ta đến đây sáng nay vì nghĩ
rằng ông muốn gặp anh ta, nhưng tôi không tin là anh ta dính dáng gì vào
vụ này. Anh ta đã làm ở Luxembourg 11 năm nay. Thanh danh tốt, có vợ và
3 con, quá khứ đáng khen, anh ta được các ông chủ và khách hàng yêu
mến.
- Vậy chúng ta chỉ còn xem xét khách mời thôi.
- Phải. Chính là những người đã có mặt khi bà Barton chết.
- Thật vậy. Còn về vụ tự sát thì sao?
- Tôi đã xem lại hồ sơ vì tôi thấy hiển nhiên hai vụ này có liên quan đến
nhau. Chính Adam đã tiến hành cuộc điều tra. Đấy không phải là một vụ tự
sát hiển nhiên. Chỉ là rất có thể thôi, nhưng chẳng có một tí gì làm chúng
tôi nghi ngờ là một vụ giết người cả, chúng tôi chấp nhận giả thiết tự sát.
Chúng tôi không thể làm khác được, ông cũng biết đấy, chúng tôi có trong
kho lưu trữ hàng đống vụ tương tự. Tự sát với một dấu chấm hỏi. Dấu
chấm hỏi, dư luận không biết, nhưng chúng tôi vẫn canh cánh trong lòng.
Chúng tôi vẫn tiếp tục theo dõi vụ việc rất từ từ. Đôi khi một việc nhỏ hiện
lên và dấu chấm hỏi biến mất. Lần khác thì chẳng có gì cả. Đấy là vụ mà
chúng ta đang quan tâm, chả có gì xảy ra cả.