RƯỢU ĐỘC LÓNG LÁNH - Trang 285

Cô ta nói với vẻ quả quyết đến nỗi ông thấy lung lay. Thật đáng tiếc vì điều
đó thật "khớp"! Tất cả đều được giải thích rõ ràng nếu cô ta là tác giả của
bức thư? Nhưng cô ta phủ định và cô có vẻ rất chân thành. Cô ta không bực
bội, không bối rối nhưng cô ta quả quyết rằng không dính dáng gì đến lời
cánh báo mà Barton nhận được. Hơi tiếc nhưng ông thấy phải tin lời cô ta.

Ông chuyển câu chuyện sang hướng khác.

- Cô đã nói với ai về điều đã nghe thấy?

- Không ai cả, thưa ông. Tôi nghĩ là tốt nhất không nên nói gì và tôi đã cố
quên đi. Chỉ một lần duy nhất tôi buột mồm là khi tôi xin nghỉ việc ở chỗ
bà Drake. Bà ấy làm tôi không chịu nổi và nói nhiều quá mức, bà ấy lại còn
muốn tôi đi cùng để chôn vùi ở nông thôn, trong cái xó ấy chẳng có cả ô tô
lẫn tàu hoả! Tôi thà bỏ việc còn hơn. Tức giận, bà ấy nói rằng sẽ cho tôi
một bản chứng nhận tồi, rằng tôi đã đánh vỡ những gì và trả lời ra sao! Lúc
đó để cho bà ấy biết tôi chả coi bà ấy ra gì, tôi đã nói rằng tôi sẽ tìm được
một chỗ lắm việc mà ở đó các ông bà chủ sẽ không bị "chầu trời" như thế.
Ngay lập tức tôi đã thấy là đã quá lời nhưng tôi lại yên tâm vì bà ta có vẻ
không để ý… Ông nói rằng đáng lẽ tôi nên nói ra vào lúc đó nhưng biết đâu
điều tôi biết lại là nói đùa thì sao? Nhiều lần, để vui vẻ họ đã nói lăng
nhăng đủ điều và ông Browne rất thích cười đùa… Không, thưa ông, tôi
thật khó nói ra. Ông không thấy thế à?

Ông đồng tình.

- Bà Barton đã cho rằng tên thật của ông ta không phải là Anthony Browne.
Vậy bà ta có nói đến cái tên thật đó không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.