RƯỢU ĐỘC LÓNG LÁNH - Trang 319

sáng được bật lên em đã cảm thấy nhẹ cả người, như được giải thoát ở bữa
tiệc lần trước, anh nhớ chứ, ngay sau khi màn trình diễn kết thúc chúng ta,
thấy Rosemary đã chết… Vậy là, không hiểu tại sao em cảm thấy như mọi
việc sẽ lại lặp lại. Ngồi bên bàn em cảm thấy như Rosemary đang ở bên
cạnh em…

- Em thân yêu! Em biết đấy là vì thần kinh căng thẳng thôi?

- Nhưng dù sao khi ánh sáng lại được bật lên và không xảy ra việc gì cả, tất
cả chúng ta vẫn ở đó và vẫn còn sống, thì em bỗng thấy cơn ác mộng tan
biến. Em thấy như được sống lại và với niềm vui sướng lớn lao đó em đã ra
nhảy với George. Cuối cùng thì em cũng được vui vẻ! Thế rồi chúng ta lại
quay lại bàn. George nói về Rosemary và đề nghị chúng ta uống để tưởng
nhớ chị ấy và anh ấy gục xuống chết! Giấc mộng khủng khiếp lại quay lại!
Em ngây ra như bị tê liệt, người run rẩy. Bất giác em lùi lại còn anh đã lại
gần George, rồi các anh bồi bàn chạy tán loạn, có ai đó đã gọi bác sĩ. Em
không nhúc nhích, dường như đã bị đóng băng, cổ họng tắc nghẹn. Rồi em
cảm thấy nước mắt lăn trên má và em muốn lau chúng đi.

- Em mở túi để lấy mùi xoa và trong khi cho tay vào tìm, em không nhìn rõ
bởi đang khóc, em tìm thấy một mảnh giấy nhỏ, gấp lại cẩn thận loại giấy
mà các dược sĩ dùng để gói thuốc bột. Ngay lập tức em tự hỏi nó ở đâu ra
vì em biết chính xác em có gì trong túi, em đã chuẩn bị chúng trước khi rời
nhà: hộp phấn, son môi, mùi xoa, một cái lược nhỏ và một ít tiền. Cái mảnh
giấy đó ai đó đã cho vào túi em. Em nhớ lại rằng người ta đã tìm thấy một
mảnh giấy giống hệt như vậy trong túi xách của Rosemary… và em thấy
sợ, Anthony, sợ khủng khiếp? Những ngón tay của em tự nhiên lóng ngóng
và mảnh giấy rơi xuống gầm bàn. Em kệ nó và không nói gì. Em kinh hãi
nghĩ là có ai đó đã muốn người ta tưởng rằng chính em đã giết George!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.