RƯỢU ĐỘC LÓNG LÁNH - Trang 320

- Có ai nhìn thấy mẩu giấy bị rơi xuống không?

- Em không biết, - cô lưỡng lự trả lời - Em nghĩ là Ruth đang nhìn em
nhưng cô ta có vẻ đang rất khiếp hãi nên đã không nhận ra… Bây giờ em
lại nghĩ rằng cô ta khiếp hãi chính bởi vì đã nhận ra điều đó!

Anthony tóm tắt ý kiến của mình bằng hai từ:

- Hỏng bét!

- Càng ngày em càng thấy sợ hãi: Nhờ cảnh sát phát hiện ra…

- Làm thế nào mà lại không có dấu vân tay của em trên mảnh giấy đó nhỉ?

Em cho là vì em, thực ra, vẫn chưa chạm vào nó. Em chỉ nắm lấy nó qua
lớp khăn mùi xoa thôi.

- Thật may mắn!

- Nhưng ai lại có thể nhét vào túi em nhỉ? Cái túi luôn ở bên em suốt buổi
tối?

- Cũng không khó giải thích đâu. Iris. Khi em đi ra nhảy sau màn trình diễn
thì cái túi đã nằm lại trên bàn. Có thể người ta đã lợi dụng lúc đó.

- Còn có hai người đàn bà nữa kia mà, đừng quên điều đó… À hãy nói lại
lúc ở trong phòng gửi áo. Em và họ cùng đứng cạnh một chiếc bàn hay mỗi
người đứng trước một chiếc gương khác nhau?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.