rộn ngày càng tăng của George, sự đãng trí của anh ta, thái độ không thể
giải thích được của anh ta và… Chúa ơi phải rồi, sự kỳ quặc của anh ta…
Tất cả những cái đó chính là những chỉ dẫn…
Và tối hôm qua, anh ta đã gọi cô vào văn phòng và rút từ ngăn kéo ra
những bức thư…
Không, giờ đây cô sẽ không thể làm việc gì khác. Cô cần phải nghĩ về
Rosemary. Ước gì cô nhớ lại được Rosemary… Chị gái của cô…
Đột nhiên Iris ngạc nhiên nhận thấy rằng đây là lần đầu tiên trong đời cô
nghĩ về Rosemary. Ít nhất là cô cũng nghĩ về chị cô một cách khách quan
như về một người nào khác.
Cô đã luôn luôn chấp nhận Rosemary mà không hề thắc mắc chút nào về
những lời gièm pha chị ấy. Người ta không nghĩ về mẹ mình, cha mình, chị
mình hoặc cô mình. Họ tồn tại và chỉ có vậy thôi và người ta cũng không
đặt ra những câu hỏi về họ.
Người ta chỉ nghĩ về họ như những con người. Người ta thậm chí cũng
không tự hỏi họ là ai.
Rosemary, chị ấy là ai?
Biết được điều đó là rất quan trọng trong lúc này. Biết bao nhiêu việc phụ
thuộc vào phát hiện này. Iris kiên quyết đưa ý nghĩ của mình quay về quá
khứ. Cô thấy lại mình thời ấu thơ - với Rosemary, chị gái hơn cô 6 tuổi.
Những mảnh vụn của quá khứ quay về trong cô loang loáng như những bức