SẢ CHANH NGÀY HẠ - Trang 192

“Dậy từ sáng sớm làm cơm hộp tình yêu à?” Anh bật ngón cái, “Đảm đang

quá, sau này Trình Dịch có phúc rồi.”

“Cậu ấy chỉ biết úp mì thôi,” Trình Dịch lập tức vạch trần tôi, “là dậy từ sớm

trộm đồ ăn mẹ nấu đấy.”

“Vậy cũng coi là có lòng, sáng sớm còn phải bò dậy.” Anh phì cười, lấy đũa

chỉ Trình Dịch, “Nhưng không phải em mang cho nó ăn sao?”

“Cậu ấy ăn no rồi!” Tôi lườm Trình Dịch, gắp miếng sushi cuối cùng bỏ

miệng mình.

Ăn xong, anh Nhân Kỳ dựa người vào lưng ghế nói chuyện với Trình Dịch

đang nằm trên giường bệnh.

Anh từng nói bọn họ đã lâu không gặp nhau, nhưng có thể nhận ra trước kia

chắc chắn anh rất thương yêu em trai mình. Vì bố mẹ ly hôn nên hai anh em cứ phải
chia cách đôi ngả, giờ đây khó khăn lắm mới gặp lại, dù cho cuộc chuyện trò vẫn
đôi chút ngượng ngùng như cố ý né tránh đề tài nào đó, nhưng lại không đến nỗi
quá đỗi xa lạ, cũng bởi anh Nhân Kỳ vốn là người cởi mở vui vẻ, mấy lần còn chọc
cười Trình Dịch, bầu không khí càng lúc càng sôi nổi.

“Nghe Bưởi nói, lần này em còn chưa thi môn xã hội đã phải nhập viện à?”
Anh hỏi Trình Dịch, tôi đang thu dọn khay hộp bỗng cảm giác ánh mắt anh

liếc về phía mình, đành chột dạ cúi đầu xuống.

“Vâng.” Trình Dịch trả lời ngắn gọn.
“Đại học Quốc gia hết hy vọng rồi đúng không?”
“Vâng.”

“Học bổng cũng bị hủy à?”
“Vâng.”
“Em muốn học ngành gì?”

“Ngành Luật.”
“Điểm đầu vào khoa Luật tại các trường đại học công lập đều rất cao...” anh

khẽ nhíu mày, “chắc chỉ có thể vào trường tư thôi, học phí dân lập không rẻ đâu,
vừa vào học đã phải nộp ngay năm sáu mươi nghìn, đúng là ăn cướp!”

“Vâng.”

“Với thu nhập hằng năm của người thân trực hệ, chắc em cũng không phù

hợp điều kiện vay vốn tín dụng sinh viên đâu.” Anh ngập ngừng một lát, liền đề

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.