SẢ CHANH NGÀY HẠ - Trang 235

“Tôi đợi anh,” tôi nói.
Ngồi ngay ngắn trên ghế xô pha trong phòng làm việc của Trình Dịch, tôi

ghìm gấu váy, có phần bồn chồn không yên, tiếng bước chân vội vã qua lại bên
ngoài cửa cứ lôi kéo ánh nhìn của tôi. Một tiếng trôi qua, tôi bắt đầu hối hận vì đã
đồng ý quá nhanh, không biết Trình Dịch sẽ làm đến mấy giờ, liệu có cố ý bỏ tôi lại,
hay bận đến mức quên tôi không... những ẩn số đó khiến sự chờ đợi càng trở nên
bứt rứt.

Tôi ghét phải chờ đợi.
“Cô Vương, tôi sắp tan làm rồi,” cô trợ lý ngượng ngùng nói: “có thể phiền

cô giúp một việc được không?”

“Ồ? Việc gì vậy?”

“Muộn chút nữa hiệu bánh mới gửi bánh cưới đến, tôi đã dặn dò bảo vệ rồi,

đến lúc đó phiền cô ký nhận giúp.”

Bánh cưới? Tôi sững người, có nhầm lẫn gì không vậy? Bảo bạn gái cũ ký

nhận bánh cưới giúp bạn trai cũ ư, cô dâu lại chẳng phải tôi?

Không có cửa đâu!

“Được.”
“Tốt quá, thật sự cảm ơn cô.” Cô bé ngây thơ thở phào nhẹ nhõm.
“Không cần khách sáo.” Tôi đáp lại bằng một nụ cười tuyệt đối thánh thiện.

Cô trợ lý rời đi chưa đầy nửa tiếng, quả nhiên điện thoại trên bàn đổ chuông,

tôi lại gần nhấc máy, một giọng đàn ông trung niên to rõ ràng truyền tới từ đầu dây
bên kia: “Phiền ra ký nhận ạ! Hiện phòng thư báo có thùng bánh cưới của anh
Trình!”

“Bánh cưới nào cơ?” Tôi hỏi, giọng nghi hoặc.
“Sao ạ?” Đối phương có vẻ hơi căng thẳng, tiếng lật giấy soàn soạt vang lên

rất rõ, “Trên hóa đơn viết là ở đây không sai mà!

“Ồ, thật sự xin lỗi, anh Trình chưa nói với bên chú đổi địa điểm rồi sao?”

Mắt tôi đảo một vòng quanh bàn làm việc, thấy vài tấm danh thiếp xếp bừa bèn nhặt
bừa một tấm đọc địa chỉ: “Phiền chú gửi đến đây...”

“Vậy... xin hỏi phải tìm ai để ký nhận?”
“Tìm cô Vương Hiểu Hạ.” Tìm được có mà gặp ma.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.