SẢ CHANH NGÀY HẠ - Trang 236

Kim giờ, kim phút, kim giây chồng chéo lên nhau mấy lần, tôi lật hết đống

tạp chí trên kệ, trong lúc nhàm chán bắt đầu lấy chim đập cho con lợn xanh mặt mũi
sưng vù, cuối cùng màn hình di động chuyển thành màu đen hắc ám tuyên bố hết
pin, cả tòa nhà viện kiểm sát cũng chìm trong màn đêm, tôi mới sực nhớ mình quên
không quẹt thẻ.

Tôi đang ở trong văn phòng kiểm sát viên thuộc Viện kiểm sát Cao Hùng

đấy! Hiếm có dịp dân đen tới đây, về sau còn tuyệt đối không hy vọng phải đến nơi
này thêm một lần nữa, thế mà tôi quên khuấy mất không để lại chứng cứ đã từng
dạo đến nơi này.

Thôi được, thật ra đó không phải trọng tâm, trọng tâm ở chỗ tôi sực nhớ

chiều nay trước khi đến gặp Trình Dịch đã hẹn Bưởi đi ăn tối, tính toán thời gian
hòm hòm, sau khi Bưởi tan làm sẽ tiện đường đến đón tôi, nếu Trình Dịch không cố
chấp cứng nhắc, không chừng ba người còn có thể cùng đi ăn thứ gì nóng hổi.

Nhớ số điện thoại là một việc chiếm quá nhiều dung lượng não bộ, tôi chỉ

học thuộc hai số - số nhà và số di động của mình, vậy nên tình hình bây giờ tốt rồi,
cả Bưởi và Trình Dịch tôi đều không thể liên lạc được.

Định nói với Bưởi không cần đợi nữa, chuyện tôi với Trình Dịch vẫn chưa

xử lý xong, không biết còn dây dưa đến lúc nào. Muốn hung tợn quát vào mặt Trình
Dịch, mười phút sau nhà ngươi không xuất hiện bà đây không đợi nữa, tôi cũng có
giới hạn của mình.

Chỉ đợi mười phút, thêm mười phút nữa, lại thêm mười phút nữa liên tục trôi

qua, hóa ra giới hạn của tôi, chính là không có giới hạn.

Tòa nhà viện kiểm sát trông ra đường Ái Hà, lúc này ngọn gió đêm thổi tới

mang theo hơi nước từ mặt sông, có phần se lạnh, tôi co ro trên ghế xô pha, mơ mơ
màng màng thiếp đi, bất chợt hắt xì một cái, bừng tỉnh khỏi cơn mê, phát hiện trên
người đang đắp một chiếc áo khoác mỏng, cánh tay áo dài thượt ôm trọn eo tôi, áo
thấm đẫm hơi anh, như còn phảng phất cả hương sả chanh thoang thoảng, bao trùm
lên người tôi, giống như đang được anh ôm vào lòng.

Trên bàn trà bên cạnh xô pha đặt một chai sữa và bánh sandwich.

Trình Dịch đã quay lại, rồi lại đi. Còn tôi vẫn đang chờ đợi.
Chờ đợi một người, giống như đem trái tim mình đặt vào tay người ấy, mặc

cho họ nắn bóp, còn mình hoàn toàn bất lực.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.