SA HUỲNH - Trang 120

anh...
Sa Huỳnh giật mình thảng thốt khi nói ra ba chữ đó. Nàng biết nàng đã nói
thật với lòng mình. Tình yêu bấy lâu nay bị kềm hãm đã nổ bùng ra, bứt
phá mọi giới hạn, ngăn giữ để tự do tuôn chảy như dòng sông. Nàng gấp
mấy trang thư vào phong bì đoạn bỏ vào túi áo của mình rồi bước ra giếng
nước. Màu nước trong phản chiếu khuôn mặt của người ni cô với nhiều lo
buồn và ưu tư. Sa Huỳnh đã hầu như đánh mất cái thanh tịnh của một kẻ tu
hành. Nàng bị tình yêu của người lính chiến quấy rầy, lôi cuốn, đẩy đưa ra
khỏi mái chùa, tiếng mỏ và câu kinh. Soi mặt xuống giếng nước trong nàng
tự hỏi yêu có phải là một cái tội không? Một kẻ tu hành như mình có nên
yêu không? Mình có nên yêu Hoàng không? Yêu Hoàng mình phải làm
sao? Yêu Hoàng mình phải làm gì? Nhìn xuống lòng giếng âm u nàng thấy
một đôi mắt đỏ au và buồn bã. Một khuôn mặt âu sầu, dã dượi. Nụ cười
gượng gạo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.