SA HUỲNH - Trang 118

lội bộ. Đốt điếu thuốc bastos xanh Hoàng ngước nhìn về hướng nam. Trong
bóng tối chập choạng và giữa bầu trời mênh mông xa thẳm ở đâu là Sa
Huỳnh? Ở đâu là hình bóng người ni cô? Người đang làm gì. Tụng kinh?
Lần tràng hạt? Tọa thiền hay nhớ nhung. Người lính chiến si tình cười một
mình.
Đợi cho người dân làng đưa thư đi khuất xuống đồi Sa Huỳnh mới ngắm
nghía phong thư nhầu nát của Hoàng. Tựa lưng vào thân cây người ni cô
nhẹ xé phong thư. Cử chỉ của nàng thận trọng như nâng niu và âu yếm một
vật trân quý. Sa Huỳnh đã chờ đợi, mỏi mòn trông ngóng thư của Hoàng
hơn hai tháng nay.
- Quảng Ngải... Tháng 10 năm 1974...
Sa Huỳnh ơi... Sa Huỳnh... Tôi gọi hoài tên người mà không nghe có tiếng
trả lời...
Ngưng đọc Sa Huỳnh mỉm cười nói thầm trong trí của mình " Tôi trả lời
mà tại ông không nghe... Ông ráng chịu đi...".
- Tôi gọi tên " em "...
Sa Huỳnh nghe hai má của mình nóng bừng cảm giác thẹn thùng lẫn sung
sướng. Lần đầu tiên nàng mới được một thanh niên gọi mình bằng danh
xưng thật êm ái và dịu dàng; thật tình tứ và lãng mạn.
- Tôi xin phép Sa Huỳnh được gọi bằng hai tiếng thương yêu này. Em chịu
không?
- Chịu...
Trong sát na của vô thức Sa Huỳnh đã buột miệng thốt ra chữ này. Khi nói
xong rồi nàng mới biết bèn đưa tay lên bụm miệng của mình lại. Liếc nhìn
thấy chung quanh vắng lặng nàng cúi đầu vào trang thư của người lính si
tình.
- Dù em có buồn, có giận hoặc em không chịu; tôi cũng gọi vì đó là tiếng
gọi phát ra từ chân tâm tự tánh của tôi, một người trần tục đang yêu thương
và sầu khổ bởi tình yêu của mình. Sa Huỳnh ơi... Tôi nghĩ tới em giữa ban
ngày ngồi bó gối trong hầm núp. Chiến trận mỗi ngày một thêm lan rộng
cũng như cường độ càng thêm ác liệt. Kẻ địch nhiều hơn, súng ống tối tân
hơn và điên cuồng hơn. Pháo của chúng rớt vào chỗ đóng quân nhiều hơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.