SẮC LÁ XANH - Trang 46

Thầy giáo Nhơn tiếp lời:
- Chúng tôi chưa chuẩn bị cho công việc nên tôi sợ sẽ có những điều tắc
trách xảy đến. Lúc đó hối cũng không kịp…
Ông Hiệu đập nhẹ cái tẩu thuốc lên bàn. Ông nhấc gọng kính ra khỏi mắt,
quyết định:
- Tôi đề nghị là các bạn để sáng kiến đó sang đến hè, lúc ấy chắc trên họ sẽ
có thái độ. Để tôi lên trình bày mọi việc, với lại lúc ấy rảnh rang.
Uyên không đợi cho ông Hiệu dứt lời, nàng nói thẳng:
- Tôi nghĩ là ông Hiệu và các anh chị trốn tránh công việc. Tôi về dạy ở đây
đã gần hai niên khóa, học sinh ở đây chờ đợi trường ốc lành lặn cũng đã hai
năm rồi. Càng ngày tình trạng trường càng tồi tệ. Mái xiêu, mái dột, rứa mà
trên đã làm gì cho học trò đâu. Chờ, chờ, cái điệp khúc ấy tôi nghe lâu lắm
rồi. Còn để đến hè. Lúc bấy giờ ai về nhà nấy rồi ai sẽ làm việc đây. Hơn
nữa nhằm vụ mùa, đâu còn ai rảnh rỗi để góp công góp của.
Hùng cũng nói, giọng đanh thép:
- Công việc là công việc. Chúng ta không xây lại trường, không dời đi nơi
khác, mà chỉ sửa chữa lại lớp học thôi. Thiết nghĩ đó là phạm vi và bổn
phận của trường, không ai có thể trách chúng ta được. Bây giờ nhằm lúc
nắng ráo và có sẵn nhân lực, vật lực tại sao chúng ta không bắt tay…
Ông Hiệu vớt vát:
- Nhưng…
Hùng đập mạnh tay lên bàn:
- Không nhưng gì cả. Nếu ông Hiệu không làm, chúng tôi làm. Còn các vị
giáo viên: Ai sẽ giúp chúng tôi một tay.
Hùng nhìn quanh một vòng. Mọi người đều im lặng. Sĩ liếc nhìn ông Hiệu.
Cô Liên vò nát chiếc khăn tay. Thầy giáo Mạnh sửa lại cái gọng kính, thầy
Nhơn loay hoay mép cuốn sách, thầy Lang cúi nhìn mặt bàn. Hùng nói
thêm:
- Đó là bổn phận của mọi người. Chúng ta cố sẽ không phí vào thì giờ nghỉ
ngơi. Mọi người không mệt nhọc gì cho lắm chỉ trông coi các em và kiểm
điểm vật liệu… Chẳng lẽ không có ai hy sinh một chút ít thì giờ để khỏi bị
ướt vì mưa bão hay sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.