SẮC LÁ XANH - Trang 47

Uyên nhìn quanh. Thầy Mạnh đeo cặp kính lên mắt rồi nhìn Hùng nói:
- Thôi được, tôi sẽ giúp anh một tay. Nhưng nhất định không lâu quá một
ngày đâu nghe.
Uyên mỉm cười nhìn Hùng, Hùng gật đầu nói:
- Có rất nhiều phụ huynh góp công nên chắc chắn sẽ xong việc trong ngày
chủ nhật tới.
Thầy Mạnh lên tiếng:
- Thôi, các bạn mỗi người một tay.
Thầy Nhơn bất đắc dĩ phải gật đầu:
- Tôi sẽ đến, nhưng không biết có giúp được chi không đây.
Cô Liên nói:
- Nếu tôi không bị nhức đầu. Tôi sẽ đi.
Uyên cười:
- Chắc chắn chị sẽ hết ngay bệnh nhức đầu.
Ông Hiệu trưởng cố nói chen:
- Tôi sẽ không can dự vô công việc của mấy người, nhưng tôi sẽ không
ngăn cản…
Hùng xoa tay mừng rỡ:
- Chúng ta sẽ họp với các phụ huynh học sinh vào chiều thứ bảy tới. Mong
các anh chị đi đông đủ. Tôi tin chắc là khi chúng ta gặp họ, lòng chúng ta
sẽ không còn nghi hoặc gì nữa. Họ vui mừng thật sự khi nghe con em sắp
có chỗ học đàng hoàng chắc chắn.
Mọi người ra về, trong lòng họ có lẽ không được vui lắm. Ai nấy đều vội
vã, chỉ vài tiếng chào nổi lên rồi im vắng, tản mát. Uyên và Hùng là hai
người vui nhất. Khép chặt cánh cửa phòng giáo viên, Hùng đưa Uyên về
nhà. Có tiếng sáo vi vu ở nơi xa vọng đến khi rõ ràng khi mất hút. Gió
chiều thì thào ở những cành lá trên cao. Uyên ngắm lần nữa các cửa lớp ọp
ẹp, những mái tranh đổi màu bùn nhem nhuốc xốc xếch. Nàng nói với
Hùng, lòng chứa chan hy vọng:
- Uyên không ngờ anh thuyết phục được họ. Thiệt là may. Chắc tuần sau,
học trò có chỗ học rồi.
Hùng lắc đầu nhè nhẹ:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.