SẤM TRUYỀN BÍ ẨN - Trang 162

"Ý cậu là những đội khám phá đại mê cung á?"

"Không, họ phải tự tìm đường về. Cái này là cho Leo."

"Leo Valez?"

Harley liếc nhìn cái máy "Thỉnh thoảng, nếu anh không tìm được

đường, một cột mốc sẽ có ích. Chỉ cần dò đúng tần số là được."

"Vậy...cậu làm nó được bao lâu rồi?"

"Từ khi anh ấy biến mất. Còn bây giờ, em phải tập trung, cuộc đua

không thể ngừng lại." Cậu quay lưng lại và bước đi.

Ta cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Suốt 6 tháng, cậu bé đã cật lực tạo ra

một cột mốc để giúp người anh trai mất tích của cậu quay về nhà. Ta tự hỏi,
liệu có ai đó đang làm việc vất vả để giúp ta được trở lại đỉnh Olympus
không. Ừm...ta thực sự nghi ngờ điều đó.

Ta đứng một mình trong góc đại sảnh đường và ăn sandwich. Ta ngắm

nhìn ánh dương tà tà trên bầu trời mùa đông lạnh lẽo, nhớ về cỗ xe của ta,
những con ngựa tội nghiệp của ta mắc kẹt trong chuồng, không một ai cưỡi
chúng hay cho chúng chạy nhảy một chút trên bầu trời tự do.

Dĩ nhiên, không có ta, những thế lực khác vẫn có thể gìn giữ được sự

cân bằng của vũ trụ. Vẫn có nhiều vị thần điều khiển được vòng quay của
những hành tinh và những ngôi sao. Chó sói đuổi theo Sol ngang qua bầu
trời. Ra tiếp tục những chuyến du ngoạn thường ngày trên con thuyền mặt
trời. Tonatiuh chạy bằng lượng máu dự trữ mà con người hiến tế trong ngày
Aztec. Và những thần khác vẫn sinh ra trọng lực, đo lường thời tiết vân vân
và mây mây.

Tuy nhiên, ta có cảm giác ta không hoàn thành công việc của mình khi

bất lực đứng đây và đợi cuộc đua diễn ra. Kayla và Austin quá vội để có thể

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.