3
Vậy, tôi xin nhắc lại, ai cũng có thể săn sóc sự học của trẻ, ít nhất là tới hết
ban Tiểu học. Nếu không săn sóc là không thương chúng.
Các bạn mỉm cười:
- Ông đừng nói quá chứ. Tôi mà không thương con tôi ư? Này, ông Lê, ông
biết không...
- Thưa tôi biết, tôi biết các bạn yêu con lắm. Cục máu của mình mà! Nhưng
có nhiều cách yêu. Và tôi ngờ rằng lối yêu con của các bạn cũng như lối
yêu hoa của tôi.
Tôi vẫn tự hào là rất yêu hoa và vẫn thường ngâm câu: Hoa thị mỹ nhân,
thư thị hữu (Hoa là người đẹp, sách là bạn thân). Tôi yêu nhất là hồng; mấy
năm trước, trên bàn viết của tôi không ngày nào thiếu thứ hoa hậu đó,
nhưng đêm nào cũng phải xách đèn ra vườn bắt hàng trăm con rầy, bắt đi
bắt lại hai ba lần thì xin thú thực là tôi không đủ kiên tâm. Một lần, vào
thăm một vườn hồng ở gần cầu máy Long Xuyên, tôi thấy chủ nhân tóc râu
bạc phơ, đội chiếc nón lá, cặm cụi dưới ánh nắng tỉa cành này, tưới gốc
khác, thay phân, bắt sâu, làm giàn, lên luống tôi phải bái phục và nhận rằng
lòng yêu hoa của tôi không sao sánh được với lòng yêu hoa của cụ. Cụ có
trên ba chục gốc hồng mà gốc nào cũng tươi tốt, lá không bị rầy ăn lỗ chỗ.
Các bạn yêu con có được như cụ già đó yêu hoa không?
Nếu được thì tôi chắc chắn là bận việc đến đâu, bạn cũng kiếm được thì giờ
dạy trẻ và nóng tính đến đâu, bạn cũng hóa ra kiên nhẫn.