SÁNG, TRƯA, ĐÊM - Trang 113

- Woody, khi anh lên tám, anh đã đi xa. Anh đi đến tận Hollywood để trở
thành diễn viên. Cha anh hết sức giận dữ vì anh, ông nhốt anh vào phòng
và không cho anh ăn tối. Mẹ đã phải lén đưa thức ăn cho anh.
Woody gật đầu, im lặng.
- Tôi… tôi… không biết còn nói được gì cho các anh chị nghe. - Bỗng
nhiên nàng nhớ ra điều gì. - Tôi có một bức ảnh trong túi. - Nàng mở túi và
lấy nó ra, đưa cho Kendall. Tất cả mọi người đều đi đến xem nó. Đó là bức
ảnh của ba người trong số họ, khi còn bé, đứng cạnh một phụ nữ trẻ, quyến
rũ trong bộ đồ gia sư.
- Mẹ đã đưa nó cho tôi.
- Bà còn để lại cái gì không? - Tyler hỏi?
Nàng lắc đầu:
- Không, rất tiếc. Bà không muốn bất cứ vật gì xung quanh gợi cho bà nhớ
đến hình ảnh của Harry Stanford.
- Ngoại trừ cô phải không? - Woody nói.
Nàng quay lại với gã, vẻ thách thức.
- Tôi không quan tâm đến việc các người có tin tôi hay không. Anh chẳng
hiểu gì cả. Tôi… tôi chỉ hy vọng… - Nàng sững lại.
- Như em gái tôi nói, sự xuất hiện của cô đã gây bất ngờ cho tất cả chúng
tôi. Có nghĩa là… một người tình cờ xuất hiện và tự nhận là thành viên của
gia đình… Cô có thể hiểu tâm trạng của chúng tôi. Tôi nghĩ chúng ta cần
có thời gian để giải quyết chuyện nầy. - Tyler nói.
- Tất nhiên, tôi hiểu.
- Cô đang ở đâu?
- Khách sạn Tremont.
- Vậy cô nên quay lại đó. Chúng tôi sẽ cho xe đưa cô đi. Và chúng ta sẽ gặp
mặt sau.
Julia Stanford gật đầu.
- Được! - Nàng nhìn từng người một và sau đó nói khẽ. - Cho dù các người
có nghĩ gì, các người vẫn là những người thân của tôi.
- Tôi tiễn cô ra cửa. - Kendall nói.
Julia cười:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.