SÁNG, TRƯA, ĐÊM - Trang 126

- Có thể sẽ là một sự tuyệt diệu đối với cô ta.
Bà Dougherty rời khỏi văn phòng.
Mười lăm phút sau, bà quay lại với một tờ giấy trên tay.
- Đây rồi, Rosemary Nelson. Địa chỉ để lại: Văn phòng Elite, Omaha,
Nebraska.
***
Văn phòng Elite được điều hành bởi Otto Broderick, một người đàn ông
khoảng 60 tuổi.
- Chúng tôi thuê rất nhiều nhân công tạm thời. - Ông ta nhấm nhẳn - Làm
sao anh có thể bắt tôi nhớ về một người đã làm cách đây lâu như vậy?
- Đây là một vụ rất quan trọng. Cô ta có một mình, khoảng gần 30 tuổi, sức
khoẻ tồi. Cô ta có một đứa con và…
- Rosemary.
- Đúng rồi. Tại sao ông lại nhớ ngay đến cô ta?
- Tôi thích những điểu trùng hợp, ông Timmons.
- Ông có biết thuật nhớ là cái gì không?
- Tốt, đó là cái tôi đã sử dụng. Tôi kết hợp nhiều từ ngữ với nhau. Có một
bộ phim được chiếu mang tên Đứa con của Rosemary. Còn Rosemary khi
đến đây cũng nói cô ta có một đứa con, tôi nhập hai cái làm một và…
- Rosemary ở đây bao lâu?
- Ồ gần một năm, tôi đoán vậy. Sau đó báo chí điều tra ra cô ta là ai và dĩ
nhiên, họ không để cô ta yên. Cô ta phải rời khỏi đây vào ban đêm để thoát
khỏi họ.
- Ông Broderick, ông cho rằng Rosemary Nelson sẽ đi đâu khi cô ta rời
khỏi đây?
- Tôi nghĩ là Florida. Cô ta thích thời tiết ấm áp. Tôi đã giới thiệu cô ta với
một hãng tôi quen biết ở đó.
- Tôi có thể biết tên hãng đó chứ?
- Dĩ nhiên. Đó là hãng Gale. Tôi có thể nhớ tên nó vì tôi thấy nó giống tên
những cơn bão ở Florida hàng năm.
***
Mười ngày sau cuộc gặp gỡ ở nhà Stanford, Timmons trở lại Boston. Ông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.