SÁNG, TRƯA, ĐÊM - Trang 245

- Vâng! Thật tuyệt vời phải không? Tôi sẽ thấy tiếc vì phải xa cô. Nhưng
đừng buồn, tôi sẽ giữ liên lạc.
Vậy là Nadine. Nhưng chẳng có cách nào để chứng minh. Đầu tiên là áo
khoác lông chồn, và bây giờ là Paris. Với năm triệu đô la, cô ta cô thể sống
ở bất cứ nơi nào trên thế giới. Mình phải làm gì bây giờ?
Nếu bảo mình đã biết mọi chuyện, cô ta sẽ phủ nhận có thể cô ta sẽ còn đòi
hỏi nhiều hơn. Marc sẽ biết phải làm gì. Nadine…
Một trong số các trợ lý của Kendall bước vào:
- Kendall! Tôi cần phải nói chuyện với cô về bộ sưu tập trang phục cô dâu.
Tôi không nghĩ là chúng ta có đủ mẫu cho…
Kendall không thể chịu đựng hơn nữa.
- Xin lỗi. Tôi cảm thấy không được khoẻ. Tôi phải về nhà.
Tay trợ lý nhìn cô với vẻ kinh ngạc.
- Nhưng chúng ta đang…
- Tôi xin lỗi.
Và Kendall bỏ đi.
Khi Kendall bước chân vào căn hộ của nàng, nó trống không. Marc phải
làm việc muộn. Kendall ngắm nhìn một vòng mọi đồ vật xinh đẹp trong
phòng, và nghĩ, - Chúng sẽ không bao giờ dừng lại cho đến khi chúng đã
lấy đi hết mọi thứ. Chúng sẽ hút máu mình cho đến khô kiệt. Marc đã đúng.
Lẽ ra tối đó mình nên đến gặp cảnh sát. Bây giờ mình là một kẻ tội phạm.
Mình phải thú tội. Ngay bây giờ khi mình đang có can đảm. Nàng ngồi đó,
nghĩ về những gì sẽ đến với mình, với Marc, và với gia đình nàng. Sẽ có
những hàng tít lớn giật gân, một vụ xử án, và có thể là tù đày. Có thể sự
nghiệp của nàng sẽ chấm hết. Nhưng mình không thể cứ sống mãi như thế
nầy, - Kendall nghĩ, mình sẽ phát điên lên mất.
Hầu như trong trạng thái bối rối, nàng đứng dậy, đi vào phòng làm việc của
Marc. Nàng nhớ là anh vẫn cất máy đánh chữ trên một chiếc giá trong tủ.
Nàng lấy nó xuống, đặt lên bàn. Nàng cuộn giấy vào máy và bắt đầu gõ.
Gửi tới người có liên quan:
Tên tôi là Kendall,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.