SÁNG, TRƯA, ĐÊM - Trang 59

Chính sự nhẫn tâm của người cha rút cuộc đã đuổi nàng ra khỏi nhà. Đó
luôn là một ngôi nhà không có tình yêu, với ông bố chẳng bao giờ để tâm
tới con cái ngoại trừ việc cố gắng kiểm soát và đưa chúng vào kỷ cương.
Một đêm Kendall nghe bố nói với một người khách, "Con gái tôi có bộ mặt
giống như mặt ngựa. Nó sẽ cần cả đống tiền để chài một thằng khố rách áo
ôm cho mà xem".
Đấy là giọt nước cuối cùng. Ngày hôm sau, Kendall bỏ Boston lên New
York.
Nằm một mỉnh trong phòng khách sạn, Kendall nghĩ, Cũng được. Vậy là
mình đã tới New York. Mình sẽ trở thành nhà tạo mode bằng cách gì đây?
Mình sẽ thâm nhập vào công nghiệp thời trang bằng con đường nào? Làm
sao để người ta nhận thấy mình? Nàng nhớ lời thầy dặn. Mình sẽ làm một
cái mẫu trước. Đó là cách duy nhất để khới đầu.
Sáng hôm sau, Kendall lật những trang vàng tìm danh sách các đại lí thời
trang và bắt đầu đi một vòng. Mình phải trung thực với họ mới được. Mình
sẽ nói với họ rằng mình chí có thể làm việc đó tạm thời thôi, cho đến
khi.mình tự thiết kế được Nàng bưởc vào văn phòng của đại lí đầu tiên.
Một người đàn bà trung niên ngồi sau bàn hỏi:
- Tôi có thể giúp gì cô?
- Bà có thể giúp tôi đấy. Tôi muốn làm một người mẫu.
- Tôi cũng thế, cô bé ạ. Quên chuyện đó đi.
- Cái gì?
- Cô cao quá.
Quai hàm Kendall bạnh ra.
- Tôi muốn gặp người phụ trách văn phòng nầy.
- Cô đang nhìn vào bà ta đấy. Tôi là chủ của văn phòng nầy.
Dăm cuộc viếng thăm tiếp theo không mang lại kết quả nào khá quan hơn.
- Cô thấp quá.
- Gầy quá.
- Mập quá.
- Trẻ quá.
- Lớn tuổi quá.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.