SAO ĐEN - Trang 1004

Jimi đỡ bó hoa, tay bồng em bé, còn Quang Trung thì xách vai ra xe.

Trên đường về chúng tôi lưới hay tin ông Hứa Vĩnh Thanh đã từ trần. Một
giờ sau chúng tôi đà có mặt ở nhà. Anh chị tôi mừng rỡ ra đón và ôm lấy
các cháu. Chúng mới đi xa có ba tuần mà chúng tôi tưởng như từ lâu lắm
mới gặp lại. Chúng đặt lên bàn ăn những trái sáu riêng và kể chuyện quê
hương, kể về Thành phố Hồ Chí Minh, về bà ngoại, về ngôi biệt thự vắng
vẻ và về nhịp sống của đất nước. Những chuyện đó dù có hấp dẫn đến mấy
cũng không lôi cuốn được tâm trí tôi. Tôi đang nóng nghe những chuyện
mà các cháu không thể kể được ở bàn ăn. Đó là những diễn biến của các
chiến dịch phản gián đang tiến hành tận mảnh đất thân yêu bên kia bờ Thái
Bình Dương.

Nhưng tôi cũng không phải chờ lâu. Buổi tối hôm đó cả hai cháu đã

tường trình lại cho chúng tôi tất cả. Chúng tôi định giá chuyến đi của hai
cháu là thắng lợi tốt đẹp. Mỗi đứa hiểu lời khen của chúng tôi theo một
cách. Nhưng các cháu hoàn toàn thích thú và tự hào về những việc đã làm.
Ngoài những món quà chung Jimi đưa tôi món quà đặc biệt cái tẩu hình đầu
lâu.

- Ba có hút thuốc đâu mà con mua cho ba thứ này.

- Thưa ba đây chỉ là thứ đồ nghệ thuật để bày chơi thôi chứ không

phải để hút.

Bạch Kim cầm chiếc tẩu ngắm nghía rồi mỉm cười.

- Ý nghĩ của các con kỳ dị lắm. Có bao nhiêu thứ đồ mang màu sắc

quê hương mà các con lại chọn cái tẩu có hình hài dễ sợ này.

- Thưa má con cũng chẳng thích nó, nhưng con nghĩ đến một kỷ niệm

buồn thời thơ ấu của con và con đã bỏ năm trăm đô-la mua bằng được.
Nhưng ông Đức đã đòi chủ hiệu bồi hoàn cho con toàn bộ số tiền đó. Ông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.