SAO ĐEN - Trang 1077

Bây giờ y phải chui rúc trên gác xép căn nhà mái tôn nóng như hun,

bên cạnh một bà già vừa điếc vừa lắm lời. May mà còn có Hai Mây, cô con
gái duy nhất ngoài ba mươi tuổi vốn là vợ goá của một lính biệt động quân,
luôn luôn quan tâm giúp đỡ y.

- Anh Bảy đau sao?

- Tui đau khớp. Mình không quen công việc đồng ruộng, nay lội bùn,

độc khí thấm vào trong cốt tủy. Tôi phải về đây nhờ mấy thày lang danh
tiếng thăm bịnh cắt thuốc cho may ra có khỏi.

- Tội thiệt. Vắng anh, chị Bảy và xắp nhỏ hẳn cũng cực lắm.

- Dạ, má con nó di tản hết trọi. Tôi đi tập kết hai chục năm trở về thì

bả đã trả nhà cho chủ mà đi mất rồi. Tôi phải đi khu kinh tế mới lập nghiệp.
May mà gặp cậu Thà, anh em bồ bịch kết ngãi để đỡ cái phần tình cảm
trống trơn đó cô Hai à.

Nghe qua cái hoàn cảnh đáng thương của người đàn ông, Hai Mây

cũng thấy xúc động, ái ngại thay cho số phận một kiếp người.

- Đã bịnh tật lại cô đơn thì cực lắm đó. Anh Bảy cứ ở đây trị bệnh cho

lành. Hãy cảm thông cho má em. Bả tuy nghèo khổ, đôi lúc cũng hay rày la
em, nhưng thiệt lòng bao giờ cũng quý khách. Anh Bảy cần gì em sẽ hết
sức giúp đỡ.

- Cảm ơn cô Hai, chỉ phiền cô Hai chỗ ăn nghỉ. Bệnh này chữa lai rai

chưa biết khi nào khỏi. Có ít bạc tôi muốn gửi cô Hai cầm giúp lo cho bữa
ăn hàng ngày. Sau này thiếu tôi đưa tiếp.

Số tiền lớn làm cho Hai Mây phải sừng sốt.

- Trời! Sao anh Bảy đưa nhiều quá xá. Ăn uống đạm bạc có hết là bao.

Vả lại anh Bảy thỉnh thoảng mới ăn một bữa mà sao đưa nhiều vậy. Còn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.