SAO ĐEN - Trang 155

SAO ĐEN

Triệu Huấn

www.dtv-ebook.com

Quyển 1

Chương 11: Kế Hoạch Farmhand

Sau một thời gian láo vào hoạt động chính trường, anh chị tôi thấy

rằng không thể bỏ lơi được việc kinh doanh, một sở trường mạnh nhất của
gia đình. Vấn đề lợi nhuận thôi thúc chị Ngọc tôi phải bỏ vốn đầu tư. Nếu
chỉ nhìn vào lãi suất Ngân hàng không thôi thì sự tăng trưởng tư bản không
đủ kích thích niềm vui của gia đình. Ông Cự Phách nêu ra một hướng đi mà
ông cho là thích hợp nhất:

- Sự phát triển đô thị là một quy luật mạnh mẽ của thời đại. Pháp đã ra

đi, nhưng Thế giới tự do không thể bỏ trống một vùng đất màu mỡ, một vị
trí chiến lược quan trọng như thế này. Nếu người ta ví Tân-gia-ba có tầm
quan trọng như Gibraltar ở phía nam Châu Âu thì Sài Gòn cũng quan trọng
chẳng kém gì đảo Síp ở Địa Trung Hải. Người Mỹ sẽ vào và họ cần phải
sống và làm việc ở đây trong nhiều năm. Nếu ta bỏ vốn đầu tư ra sản xuất
hàng hóa thì còn lâu mới cạnh tranh được với Nhật Bản, Đài Loan, Hương
Cảng... Chi bằng ta mua lấy bin-đinh, mở khách sạn hoặc đơn giản hơn là
cất những cư xá cho người ngoài quốc thuê theo các hợp đồng ngắn hạn.
Nghề này chăng sợ lỗ vốn. Ít thuê nhân công, chẳng phải bận tâm đến
chuyện đình công bãi thị. Chẳng có anh Tây anh Tàu nào vác nổi khách sạn
đến đây cạnh tranh với ta. Còn dân quốc nội thì ta không có đối thủ để thử
sức về tiềm năng tài chính!

Chị Ngọc tôi đã nhanh chóng mua tòa lầu bốn tầng: ba mươi hai

buồng của một Pháp kiếu ở 142 Gustave Roussel. Sau khi hiện đại hóa một
số tiện nghi cho phù lợp, chị đã khai trương Khách sạn Phoénic. Công việc
quản lý khách sạn ngoài một nhân viên chuyên nghiệp, chị giao cho

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.