SAO ĐEN - Trang 255

một bào thai trong tâm hồn cô, và đến một lúc nào đó cô không thể nào dồn
nén được, không một niềm vui nào lấn át nổi.

- Anh Quốc ạ, tại sao anh lại không lái máy bay vận tải nữa?

- Anh muốn được chiến đấu, muốn tận diệt bọn cộng sản, đơn giản thế

thôi.

- Em lại thấy nó chẳng đơn giản chút nào cả. Hầu như ngày nào, tuần

nào anh cũng cứ giội bom xuống các làng mạc như thế, anh có nghĩ là sẽ có
bao nhiêu người bị chết không?

- Ồ chiến tranh mà em! Đã là người lính là phải bắn giết. Người ta bỏ

tiền của ra nuôi dạy họ, chế tạo vũ khí cho họ để họ bắn giết cho thực
nhiều; thực hoàn hảo. Mục đích tối thượng của nó là bắn giết. Ngay cả lúc
nó mặc những bộ đồ đẹp đẽ nhất, đội ngũ chỉnh tề, duyệt binh trên đường
phố cũng chỉ để khoe mẽ cái khả năng bắn giết. Ra trận nếu anh không giết
đối phương, đối phương cũng sẽ giết anh.

- Người lính mặt đất khác. Họ trông thấy rõ kẻ thù, ít ra họ cũng còn

phân biệt được rõ đàn bà, trẻ con và binh lính địch chứ.

- Ồ không đâu. Đó là em hiểu theo khái niệm chiến tranh quy ước cổ

điển. Cuộc chiến tranh này hoàn toàn khác xét về cả hai phía. Nếu họ chiến
thắng, họ sẽ tước đoạt hết cả của chúng ta. Cha mẹ vợ con ta sẽ bị đấu tố và
sau đó là một cuộc tắm máu tập thể. Họ đâu có phân biệt. Học thuyết đấu
tranh giai cấp của họ là như vậy. Trong một làng do Việt cộng kiểm soát thi
tất cả trẻ già lớn bé đều là Việt cộng. Những người không phải Việt cộng đã
bị họ thanh toán rồi. Do đó người lính bộ binh cũng không còn phải phân
biệt nửa. Nếu cần, quân đội cũng có thể cạo trọc cả một làng, một xã, một
huyện... Một mất một còn mà!

- Trời ơi em sợ quá. Nếu một học thuyết như vậy được xem là tốt đẹp

thì...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.