SAO ĐEN - Trang 288

Nếu Kim làm được nửa công việc của Dung thôi, tôi cũng sẽ có được nhiều
báo cáo giá trị lên cấp trên. Đưa quần chúng đi từ dễ đến khó, tôi có ý định
nhờ Kim đặt máy nghe ở một vài nơi thường có những cuộc chuyện trò.
Với tư cách là chủ khách sạn, Kim làm việc này ít nguy hiểm và không khó
khăn lắm.

Vào một buổi chiều chủ nhật cuối tháng 10. Tôi vừa bước ra khỏi nhà

định đến chỗ hẹn với anh Hai Bền thì Hoàng Quý Nhân đến. Tôi mời y vào
nhà nhưng y lại đon đả mời lại.

- Từ xưa đến nay tôi chưa mời anh đến nhà tôi lần nào vì tôi sống cuộc

đời trại lính. Nay đã có vợ có nhà cửa đàng hoàng, tôi định lại đây mời anh.
Tôi sẽ rất hân hạnh được đón tiếp anh. Anh có vui lòng đến nhà tôi không?

Tình thế khá đột ngột. Nếu tôi từ chối rồi đi gặp anh Hai Bền thì thật

không an toàn. Mà đi theo y thì lỡ hẹn với anh Bền. Sau vài giây suy nghĩ
tôi quyết định theo viên trung tá cảnh sát. May mà đường đến nhà Quý
Nhân lại qua cửa công viên Tao Đàn. Anh Hai Bền chờ tôi ở đây. Thấy xe
tôi, anh nhìn theo tôi đã đưa mắt để anh biểu là tôi đang bận bám theo chiếc
xe trước mặt. Năm phút sau Quý Nhân và tôi đã dừng xe trước một biệt thự
có tường cao vây kín mít. Cánh cổng sắt cũng không có một khe hở. Cửa
mở ra, Quý Nhân ra hiệu cho tôi lái xe vào bên trong theo y. Khi xe tôi lọt
vào, gia nhân đóng ngay cửa lại.

Một vườn cây xanh tốt bao lấy tòa lầu ba tầng kiến trúc đẹp mắt. Quý

Nhân hướng dẫn tôi đi theo một cầu thang lộ thiên lên phòng khách ở tầng
trên. Hình như chỉ còn hai chúng tôi, người đàn ông mở cửa cũng biến đâu
mất.

- Mời anh ngồi! - Hoàng Quý Nhân tự đi bê cốc và mang ra một chai

Cô-nhắc đạt trên bàn. Trong khi đó tôi quan sát căn phòng khách một lượt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.