SAO ĐEN - Trang 594

viết ở những vùng nguy hiểm không phải do tính hiếu kỳ, phiêu lưu thúc
đẩy. Tôi muốn cho hình ảnh nước Mỹ tốt đẹp lên.

- Tôi định đi Bangkok rồi đi Westland một lần nữa. Anh có muốn đi

với tôi không?

- Chuyến đi vừa rồi tôi mới đến được Chiang Rai. Tôi muốn vượt biên

giới sang Mae Sai nhưng không được. Một người da trắng không thể trà
trộn vào đám dân bản xứ. Tôi mới đến được cạnh của vùng "tam giác vàng"
chứ chưa lọt vào nổi.

- Anh có tìm được điều gì thú vị không?

- Qua chuyện trò với những người ở Chiang Rai tôi được biết vùng ba

biên giới này vốn là nơi cư trú của người H'mông, người Yao , người
Shan... Họ có nghề trồng thuốc phiện từ lâu đời. Khi Quốc Dân đảng Trung
Hoa bị quét khỏi lục địa, tàn quân của quân đoàn 93 của tướng Li Mi đến
trú ngụ ở vùng này. Những người Tàu đã biết tăng nhanh sản lượng thuốc
phiện và tiêu thụ thuốc phiện bằng cách thiết lập những đường dây thương
mại với Bangkok, Hongkong, Ma Cao, Chợ Lớn, Đài Bắc, Singapor...
Không ai dám đến vùng núi cao hiểm trở này kể cả quân đội của chính phủ.
Đó là nơi tị nạn của bọn cướp thuộc nhiều chủng tộc, được trang bị mạnh.
Hai nhân vật nổi lên chi phối vùng này là Le-wen Fan và Tuan Si Wan.
Chúng lập đại bản doanh ở Tham Ngob và Mac Salong. Chính phủ
Bangkok làm ngơ vì họ cần tận dụng bọn này để vô hiệu hóa các lực lượng
thâm nhập của Bắc Kinh. Mặt khác sự gia tăng sản lượng thuốc phiện cũng
làm tăng nguồn ngoại tệ của Thái, tăng tốc độ làm giàu của nhiều sĩ quan
cao cấp. Trong cuộc chiến tranh Đông Dương lần thứ nhất, quân viễn chinh
Pháp cũng đã tiếp tay cho đường dây buôn lậu quốc tế này. Suốt từ năm
1946 đến năm 1954 rất nhiều máy bay Dakota của Pháp chuyển nhiều
thuốc phiện từ Bắc Lào về Tân Sơn Nhất về Nông Pênh. Một đường dây
mặt đất từ Luông Pha Băng đến Phonxavan, Séno, Paksé đưa thuốc phiện

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.