SAO ĐEN - Trang 780

ai, họ bắt đầu phàn nàn than vãn. Và người đầu tiên không chịu đi nữa là
ông tiến sĩ Hoàng Bảo Thạch.

- Tôi không sao điều chỉnh được đôi chân. Nó sưng tấy hết cả rồi. Lựa

chọn địa điểm chi mà kỳ vậy. Chẳng lẽ không có mảnh đất nào an toàn gần
lộ mà phải đưa nhau rúc vào rừng sâu như thế này.

- Một cuộc họp quan trọng quyết định vận nước không thể xem nhẹ

vấn đề đảm bảo an ninh được. Phải tìm đến những nơi tuyệt đối bí mật -
Nguyễn Hùng Thắng góp ý - Hồi chiến tranh bọn tôi phải leo đèo lội suối
hàng tháng trời, nay mới đi có vài tiếng có thấm gì.

Mọi người quay cả về phía tay "cộng sản ly khai". Cóc đã mở miệng.

Bữa nay hắn mới khoe mẽ sự từng trải của hắn trước đám chính khách xa-
lông. Suốt những ngày lang thang ở Voca City , ở Băng Kok, ở Mỹ hắn
thường im như cá. Hắn đang cố tạo ra một cơ hội để cho các chiến hữu biết
hắn cũng không phải loại thường.

Khi Hoàng Bảo Thạch lấy lại sức, đoàn người lại cố gắng đứng dậy

gượng đi. Cái trò cuốc bộ càng ngồi nghỉ càng ngại. Những bước đầu tiên
rất đau rát, người lảo đảo muốn vất tất cả mọi thứ đeo trên người đi.

Mặc dù phải quàng quanh người nào máy quay phim, máy ghi âm...

tôi vẫn không thể từ chối mang thêm cho Mlle Mộng Vân chiếc túi xách
hình như trong đó đến một nửa là phấn son, gương lược...

- Ra chiến trường chị mang những thứ vớ vẩn này làm gì?

- Toàn là những hành trang tối thiểu cả. Cha Bảy Dĩ định lột tất của

tôi, tôi phải cho cha một trận nên thân. Cậu tưởng tượng xem cái bộ mặt tôi
không có chút son phấn thì ai nhìn nổi. Với lại làm chính trị cũng cần có
ngoại hình hấp dẫn. Riêng phái nữ thì ngoại hình chiếm một nửa uy tín.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.