SAO ĐEN - Trang 894

- Vâng, xinh và trẻ nữa. Còn tôi thì lại quá già.

- Anh năm nay bao nhiêu? Năm tám ạ? Cô ấy cũng ba hai rồi.

Theo tôi là có thể được đấy!

Họ chuyện trò đến mười giờ khuya Đỗ Thúc Vượng mới cáo từ ra về.

Anh đi bộ trong phố vắng. Không khí dịu mát của trời đêm làm anh thêm
bứng khởi. Anh không quay lại từ bước khởi đầu của cuộc đời. Anh không
phải xóa sạch quá khứ, anh rẽ sang hướng khác và cảm thấy mình còn có
thời gian để cống hiến cho dân tộc mình. Vượng thấy mình trẻ lại sau bao
nhiêu năm vật vã, trăn trở, thất bại, yếm thế và cô đơn. Quanh anh đã có
một công chúng nho nhỏ, những người bạn mới và anh đã tin vào thiện chí
của họ.

...

Công việc hợp tác của Vượng với ông già Chu cũng đem cho anh

những hứng thú mới. Ông Chu kéo anh đi xem những bức tranh, những
tượng đồng, tượng gỗ, tượng đá, những phù điều trong nhiều xa-lông sang
trọng mà ông ta quen biết. Cái sinh động của thực tiễn làm anh bừng tỉnh.
Những hiểu biết của anh về lĩnh vực này còn quá nhỏ bé. Anh phải đọc
thêm sách. Anh phải tốn bao nhiêu cửa ải phiền hà để đổi tấm thẻ thư viện
cũ rích của mình từ thời Ngụy tìm đường đến những phòng đọc đặc biệt.
Và chẳng bao lâu ý kiến anh thực sự có sức nặng đối với ông già vị thính
giả trung thành của anh xưa kia và "ông chủ' mới của anh ngày nay. Anh
vui mừng nhận thấy lời khuyên của tướng Đức đồi với anh là có ích.
Những hiểu biết của anh vẫn còn giúp ích cho thực tại nếu anh biết hòa
mình vào cuộc sống chung, thích nghi với hoàn cảnh mới.

Vượng phải tự thú là cái hẻm 72 có sức thu hút anh lạ lùng. Một lần

nữa anh lại gõ cửa nhà Lili xin cho anh ngắm lại bức tranh "Chiếu bạc".
Phải chăng bà chủ nhà còn hấp dẫn hơn nhân vật trong tranh? Lili mở cửa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.