SAO TRÊN TRỜI RẤT XA, SAO CỦA ANH THẬT GẦN - Trang 131

Cô cong cong khóe miệng, bất giác bật cười rồi cất hai trăm tệ vào túi,

xuống lầu tìm tờ giấy nợ CEO viết cho mình, cầm thêm cây bút và lại leo
lên, nhét tờ giấy nợ cùng dây buộc tóc vào phong bao. Trên phong bao, cô
viết: “Nguyện vọng của tôi không lớn như vậy, không cần đến hai trăm tệ.”

Năm đồng là đủ rồi. Cô vui vẻ nhét đồng tiền lẻ vào và chắp tay cầu

nguyện.

Cách một ngày sau, cô lại lên sân thượng ăn cơm thì nhìn thấy một

phong bao trên cây quất phát sáng lấp lánh, không hiểu tại sao cô có chút tò
mò, liền buông đũa xuống, bước đến lật ra xem. Quả nhiên, giấy nợ, tiền lẻ
và dây buộc tóc đều không thấy đâu nữa, trong phong bao cũng trống
không, nhưng phía dưới hai dòng chữ còn có thêm một dòng chữ nữa, vẫn
là nét chữ quen thuộc: “Nguyện vọng của cô, thần phong bao đã nhận được,
hãy chờ đợi nó thành hiện thực.”

Phồn Tinh nhất thời ranh mãnh nghĩ, năm đồng tiền mà anh cũng lấy

đi được, có phải là CEO của công ty vừa lên sàn chứng khoán không vậy?
Cô lại cầm bút viết thêm lên đó: “Thần phong bao ơi thần phong bao, nếu
thần thật sự linh nghiệm thì chiều nay hãy để sếp con hát cho chúng con
nghe đi. Nếu không hãy trả năm đồng và dây buộc tóc lại cho con!”

Chơi xong trò đùa dai này, cô có chút chột dạ, nhìn ngó xung quanh

thấy không có ai, băn khoăn không biết có nên xóa đi viết lại không, nhưng
xóa đi vẫn có thể nhìn thấy, gỡ phong bao xuống đem đi thì có vẻ không
thỏa đáng lắm.

Dù sao cũng không phải là yêu cầu phi pháp, Phồn Tinh dứt khoát để

đấy, sếp cũng biết đây chỉ là trò đùa, sẽ chẳng để ý đâu mà. Hơn nữa, ai bảo
anh lấy năm đồng của cô chứ, còn cả dây buộc tóc nữa, cái dây buộc tóc cô
hay dùng nhất, năm đó mua cả bộ, sau đó mất dần, chỉ còn lại mấy cái nên
cô rất quý.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.