SAO TRÊN TRỜI RẤT XA, SAO CỦA ANH THẬT GẦN - Trang 139

Buổi tối người đi xe buýt thưa thớt, ở bến xe không có ai, chỉ có ánh

đèn vàng nhàn nhạt chiếu sáng tấm biển quảng cáo. Hai người đứng ở bến
đợi xe buýt, vì lạnh nên Phồn Tinh đút tay vào túi áo khoác, một lúc thấy
lạnh quá, cô định dậm chân nhưng kìm lại được.

Thư Dập đột nhiên nói: “Có lạnh không? Hay là chúng ta vận động

một chút?”

Phồn Tinh nhìn trước ngó sau. “Ở đây ạ?”

“Chơi nhảy ô đi, dưới đất có lát gạch kiểu từng ô một đó.”

Trò chơi từ hồi xưa, thảo nào Thư Dập cũng biết. Phồn Tinh thật thà

thừa nhận: “Tôi không thẳng nổi sếp trò oẳn tù tì đâu.”

Cả công ty đều biết, ai chơi oẳn tù tì với sếp thì mười lần như một đều

thua cuộc. Cũng không hiểu vì sao, có lẽ ngay cả trò chơi trẻ con này cũng
cần kỹ xảo, mà Thư Dập thì biết bí mật của kỹ xảo này.

Hơn nữa lạnh quá, cô cũng không muốn rút tay ra khỏi túi áo.

“Vậy không chơi oẳn tù tì nữa.” Thư Dập chỉ vào biển quảng cáo đang

chuyển động. “Đứng quay lưng về phía biển quảng cáo, nó có hay không
rồi quay lại nhìn, nếu sản phẩm trên biển quảng cáo dùng con quay hồi
chuyển của công ty chúng ta, ai nói có thì người đó thắng, ai nói không thì
thua, người thắng có thể nhảy về phía trước một bước, trước khi xe buýt
đến, xem ai là người nhảy xa nhất.”

Phồn Tinh hỏi: “Tiền cược thì sao?”

Thư Dập chau mày. “Tiền cược?”

Phồn Tinh nói: “Thế này nhé, nếu tôi thắng, sếp trả dây buộc tóc cho

tôi, nếu tôi thua, ngày mai tôi mời sếp ăn trưa.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.