SAO TRÊN TRỜI RẤT XA, SAO CỦA ANH THẬT GẦN - Trang 142

tính toán đơn giản sẽ biết quảng cáo cái gì khi xe buýt dừng, thế nên tôi
mới thắng.”

Phồn Tinh sững sờ, rồi đột nhiên cười to. Thư Dập cũng bật cười.

“Xin lỗi, tôi không bao giờ cá cược nếu không nắm phần thắng. Lập nghiệp
quá nhiều rủ ro nên tôi có thói quen là nắm chắc phần thắng thì mới chơi.”

Phồn Tinh nhìn anh vẻ khâm phục. “Đã chơi thì chấp nhận chịu thua,

ngày mai tôi mời anh ăn trưa.”

Thư Dập cười, lấy từ trong túi áo khoác ra một thứ. “Được, bữa trưa

cô mời nhé, còn cái này trả lại cô.”

Phồn Tinh nhìn thấy dây buộc tóc của mình. Cô bất giác bật cười, chìa

tay ra nhận. Đúng lúc đó xe buýt đến bến, cô vội vàng buộc tóc lại, nói:
“Tôi xuống đây, tạm biệt!”

“Tạm biệt!”

Cô buộc tóc đuôi ngựa, thường ngày ở công ty cô ít làm vậy, vì tóc

được buộc cao nên dưới gáy còn rất nhiều tóc con. Cô ngoảnh lại vẫy tay,
nói: “Chúc ngủ ngon!”

Ba bậc thang của xe buýt, cô vừa bước vừa nhảy xuống nên Thư Dập

chỉ kịp vẫy tay thì xe đã đóng cửa, tiếp tục lăn bánh. Qua cửa sổ xe phủ
một tầng hơi nước mỏng, anh nhìn thấy cô đút hai tay vào túi, tóc đuôi
ngựa hơi lắc lư. Cô không về nhà ngay mà đứng ở bến xe buýt chăm chú
nhìn biển quảng cáo chuyển động. Xe buýt đang tăng tốc, Thư Dập bất giác
đứng dậy đi về phía cuối xe và ngồi ở hang ghế cuối cùng, cách lớp kính
sau xe, anh nhìn thấy cô đang đứng trước biển quảng cáo, hình như đang tỉ
mỉ nghiên cứu xem rốt cuộc có bao nhiêu quảng cáo, thời gian bao lâu...

Đúng là ngốc nghếch mà! Trên khuôn mặt Thư Dập ánh lên nụ cười

nhàn nhạt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.