SAO TRÊN TRỜI RẤT XA, SAO CỦA ANH THẬT GẦN - Trang 223

Cao Bằng cho rằng, mình là anh hùng nên đương nhiên cũng thừa nhận
Thư Dập là anh hùng, nếu không làm sao xứng là đối thủ của hắn. Hắn vỗ
vai Thư Dập hỏi: “Anh có cần lập tức bay sang Mỹ không? Yên tâm đi, về
phía Hàn Quốc, tôi sẽ để ý giúp anh, nếu anh không yên tâm thì chẳng phải
vẫn còn lão Tống sao?”

Thư Dập lắc đầu, rồi lại gật đầu, cuối cùng anh nói: “Tâm trạng tôi

bây giờ hơi loạn, muốn ra ngoài hít thở không khí để bình tĩnh lại.”

“Được, tôi về phòng chủ trì cuộc họp, anh yên tâm.”

Hắn ta chỉ nói nửa câu nhưng Thư Dập cũng hiểu ý của hắn. Cao Bằng

tuyệt đối không phải là loại người giậu đổ bìm leo, mặc dù nhiều năm ân
oán với nhau nhưng hắn cũng có lòng kiêu hãnh của bản thân, thắng cũng
phải thắng quang minh chính đại, giữa bọn họ chỉ bất đồng về kỹ thuật mà
thôi.

Thư Dập rời khỏi phòng thực nghiệm, đi thang máy lên sân thượng,

mặc dù khí hậu Giang Nam khá ấm áp nhưng vì vẫn là tháng Giêng nên
thời tiết cũng se lạnh, anh không mặc áo khoác bị gió thổi lạnh nhưng lại
cảm thấy có tinh thần hơn, chỉ có điều lòng dạ anh ngổn ngang, không biết
phải xử lý từ đâu.

Nhiều năm rồi không có cảm giác như này. Lần gần đây nhất anh cũng

hoang mang như thế là khi cầm tờ giấy chẩn đoán chính xác bệnh của mẹ.
Hai mẹ con luôn gắn bó yêu thương nhau, anh chưa từng nghĩ có một ngày
phải rời xa mẹ mãi mãi.

Mọi thứ anh đang có bây giờ, chẳng lẽ sẽ mất hết sao? Anh chưa bao

giờ hoài nghi về mỗi việc làm hay trình độ kỹ thuật của mình, nhưng
khoảnh khắc này, khi đứng một mình ở đây, anh bỗng thấy niềm tin ấy
đang bị lung lay. Anh nghi ngờ không biết mình đã để xảy ra lỗi ở khâu
nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.