SAO TRÊN TRỜI RẤT XA, SAO CỦA ANH THẬT GẦN - Trang 224

Tâm trạng này rất đáng sợ. Một nỗi cô độc chưa từng có trước đây

bỗng bao vây lấy anh, giống như cậu học sinh lần đầu tiên không được
điểm tối đa môn Toán, mà lỗi sai lại ở bài đơn giản nhất, ngay cả giáo viên
cũng không tin học sinh của mình có thể phạm lỗi ngốc nghếch như thế.

Gió thổi khiến cả người anh lạnh run. Anh mông lung nhìn lên bầu trời

xám xịt, nặng nề chỉ toàn mây đen, không biết tuyết sắp rơi hay là sắp có
mưa.

Phía sau có người nhẹ nhàng khoác áo lên người anh, quay lại nhìn thì

thấy gương mặt của Phồn Tinh, mặc dù trong mắt tràn đầy sự lo lắng nhưng
khoé miệng cô vẫn cong cong, tựa như đang cười.

Cô giơ tay ra nắm lấy tay anh. Trái tim anh bỗng bình yên đến lạ.

Một hồi lâu Thư Dập không nói gì. Anh biết không cần phải nói gì cô

cũng sẽ hiểu. Đương nhiên là cô lo lắng, nhưng không bộc lộ hết ra ngoài
nỗi lo lắng ấy, vì cô tin anh có thể giải quyết được, giống như việc cô đang
nắm tay anh lúc này, vừa là cổ vũ, vừa là tin tưởng. Cô sẽ luôn ở bên anh,
bất cứ khi nào, dù cho có chuyện gì xảy ra.

Lúc này cô cũng không nói gì, hai người đứng trên sân thượng, lặng lẽ

ngắm nhìn chân trời xa xăm, mờ nhạt.

Một lát sau, Thư Dập nói một câu chẳng liên quan: “Đến Tô Châu bao

lần mà chưa lần nào có thời gian đi dạo.”

“Mười giờ tối nay đến sân bay Thượng Hải vẫn kịp. Hay là chúng ta đi

chơi công viên, tiện thể ăn tối luôn?”

Mắt Thư Dập sáng lấp lánh nhìn cô.”Chỉ có anh và em?”

Phồn Tinh gật đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.